Quan Khí​

Chương 217: Chút nữa gặp chuyện




Xe chạy trên đường khá xóc đến xã Kim Sơn. Ngồi trong xe có Vương Trạch Vinh và Mâu Tường Cương.

Mâu Tường Cương theo hẹn của Vương Trạch Vinh nên đi cùng hắn.

Bởi vì hai người mới trong giai đoạn thử dò xét nên mới đầu chỉ nói chuyện về tình hình Huyện Đại Phường, không dính đến gì khác.

- Chủ tịch Vương, lần này tìm được 4 triệu khiến cho đường trong Huyện Đại Phường chúng ta thay đổi hẳn.

Mâu Tường Cương cười nói. Hắn khá giật mình vì quan hệ của Vương Trạch Vinh, qua đó lấy được khoản tài chính này. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn muốn dựa vào Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tài chính vẫn còn quá ít nên chỉ có thể sửa các đoạn đường xuống cấp không thể đi được. Bây giờ còn rất nhiều đoạn đường chưa thể sửa.

Sau khi tính toán sơ bộ thì thấy còn thiếu nhiều về tài chính, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể sửa những đoạn đường không thể không sửa.

- Như vậy đã là rất tốt rồi. Huyện Đại Phường từ trước đến này có nhiều người muốn mở núi, làm đường. Kết quả do nhiều nguyên nhân nên vẫn không giải quyết được.

Mâu Tường Cương từ trước đến nay vẫn làm ở Huyện Đại Phường nên hiểu rõ tình hình. Hắn thấy không ít lãnh đạo khi vừa nhận chức thì tuyên bố sẽ làm đường, kết quả không giải quyết được gì. Vương Trạch Vinh này thì khác, đột nhiên kiếm được tiền, ngay cả hai ngọn núi cản đường cũng làm xong.

- Lão Mâu, cấp trên nếu đã điều tôi đến làm Chủ tịch Huyện Đại Phường, như vậy tôi phải tạo phúc cho người dân. Tôi rất muốn phát triển kinh tế Huyện Đại Phường, điều này cần anh giúp đỡ.

Vương Trạch Vinh coi như đã nói ra ý muốn kéo Mâu Tường Cương về phía mình.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mâu Tường Cương đã có quyết định từ trước nên không hề đùn đẩy:

- Có Chủ tịch Vương là người cầm lái, là trưởng ban Tuyên giáo nên tôi nhất định theo sát Chủ tịch, cố gắng làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh nhìn Mâu Tường Cương rồi nói:

- Có trưởng ban Mâu giúp đỡ, tôi tin rằng Huyện Đại Phường sẽ có tương lai rất tốt.

Mâu Tường Cương nói:

- Tôi sẽ luôn làm theo ý của Chủ tịch Vương.

Hai người coi như đã thành đồng minh, Vương Trạch Vinh cũng biết người như Mâu Tường Cương thì trong lúc nhất thời không thể hoàn toàn đi theo hắn. Tin rằng sau này khi Mâu Tường Cương biết lực lượng của mình, hắn sẽ thành tâm dựa vào.

Hai người đang nói chuyện thì xe đột nhiên phanh két lại.

- chuyện gì thế?’

Vương Trạch Vinh sợ hãi nói.

Lúc này thư ký Hác Duệ Bân đã xuống xe.

Vương Trạch Vinh nhìn ra ngoài thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ôm chặt một cô bé đứng bên đường.

Nhất định là có chuyện rồi. Thấy lái xe ngồi co quắp trong xe, Vương Trạch Vinh lo lắng đi xuống. Hắn sợ đè vào người, nếu là như vậy thì là chuyện lớn. Xe của Chủ tịch huyện đâm chết người..

Cũng may đoạn đường này không quá xấu, xe mặc dù lao khá nhanh nhưng may mà không xảy ra chuyện gì.

- Chủ tịch Vương, vừa nãy xe chạy hơi nhanh nên thiếu chút nữa đâm vào cô bé. Nếu không phải anh thanh niên đây nhanh tay thì đã đâm phải cô bé rồi.

Hác Duệ Bân nói.

Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới nhìn người thanh niên mà nói:

- Anh không sao chứ?

- Không sao, ở đây là đường nông thôn nên lái xe phải chú ý một chút.

Người thanh niên đang đeo một chiếc cùi, rau dưa bên trong đã rơi xuống đất.

Thấy đối phương khá nhanh nhẹn, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Rất cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp thì cô bé đã gặp nguy hiểm rồi.

Người thanh niên cười cười không nói gì.

Thấy đã vào xã, Vương Trạch Vinh cũng sớm muốn biết tình hình sửa đường trong xã nên nói với người thanh niên:

- Bây giờ đã bắt đầu sửa đường, không biết có ảnh hưởng đến cuộc sống của các anh không?

Người thanh niên cười nói:

- Không có gì, bà con trong xã đều rất vui. Nghe nói đường sửa xong sẽ đi thẳng được lên Thành phố Quán Hà, đến lúc đó mọi người cũng có thể mang rau quả lên Quán Hà bán. Mọi người đều vui vẻ.

Bé gái đã được đặt xuống đất, Vương Trạch Vinh nhìn một chút vị trí người thanh niên này đang đứng và vị trí xảy ra chuyện, hắn không khỏi có chút tò mò. Xa như vậy thì sao người này cứu được cô bé? Đáng tiếc vừa nãy Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với Mâu Tường Cương nên không thấy cảnh cứu người.

Lái xe đang rất sợ, bây giờ vẫn ngồi trong xe mà không xuống. Vương Trạch Vinh có chút thất vọng với tên lái xe này. Từ chuyện này có thể thấy hắn không có trách nhiệm. Xảy ra chuyện ít nhất cũng phải xuống xe hỏi tình hình chứ?

Mâu Tường Cương bây giờ cũng đã xuống xe rồi đi đến phía sau Vương Trạch Vinh.

- Anh chuẩn bị đi đâu vậy?

Vương Trạch Vinh thấy người thanh niên nhặt rau lên bỏ vào rọ rồi định đi, hắn hỏi.

- Tôi đi bán rau nhưng vẫn còn một ít. Bây giờ về nhà.

Đúng lúc này Chủ tịch Điền Giác Tiên đã chạy tới, từ xa đã kêu lên:

- Chủ tịch Vương, ngài đã đến.

Vương Trạch Vinh bắt tay Điền Giác Tiên rồi nói:

- Lão Điền vất vả rồi. Tôi và trưởng ban Mâu cùng đến xem tình hình.

- Trưởng ban Mâu cũng đến.

Điền Giác Tiên vội vàng bắt tay Mâu Tường Cương.

Mâu Tường Cương cười nói:

- Tôi đi cùng Chủ tịch Vương thôi.

Điền Giác Tiên đột nhiên nhìn thấy người thanh niên liền kinh ngạc nói:

- Long Dũng Đình, sao cậu lại ở đây?

Hắn thấy Long Dũng Đình đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh nên có chút kinh ngạc.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tiểu Long rất được, nếu không phải anh ra tay thì xe của tôi đã xảy ra chuyện.

Điền Giác Tiên vội vàng hỏi chuyện, sau khi biết liền cười nói:

- Việc này đối với Long Dũng Đình mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Bộ đội đặc chủng mà, cứu đứa bé quá đơn giản.

Nghe nói Long Dũng Đình là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:

- Nếu là bộ đội đặc chủng thì sao lại xuất ngũ?

Điền Giác Tiên nói:

- Đây là do xúc động nên mang họa. Chủ tịch Vương, ngài đừng nhìn Long Dũng Đình rất bình thường, nhưng cậu ta ở trong đơn vị đứng hàng đầu đó.

Nghe thấy như vậy, Vương Trạch Vinh một lần nữa quan sát Long Dũng Đình. Nhìn đối phương khá chất phác, căn bản không thấy có gì đặc biệt.

- Sao lại xuất ngũ vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Con của một tướng quân muốn cưỡng hiếp một nữ binh lính, Long Dũng Đình vừa lúc gặp phải nên ra tay đánh thằng đó. Không biết tại sao Long Dũng Đình lại bị ép xuất ngũ. Cũng may đơn vị cũng không làm gì hắn nên điều về huyện, đang chờ phân công.

Nghe Điền Giác Tiên nói như vậy, Vương Trạch Vinh khá động tâm. Hắn hỏi Long Dũng Đình:

- Cậu biết lái xe không?

Long Dũng Đình nói:

- Tôi đã học lái xe trong quân đội.

Điền Giác Tiên như nghĩ được gì đó nên cười lớn nói với Vương Trạch Vinh:

- Chủ tịch Vương, ngài nghĩ mà xem. Người xuất thân từ bộ đội đặc chủng thì có gì không biết.

Vương Trạch Vinh nói với Hác Duệ Bân:

- Cậu đi xem tình hình, nếu tiện thì điều Long Dũng Đình đến làm lái xe cho tôi.

Hác Duệ Bân lập tức vâng ngay.

Điền Giác Tiên cười nói với Long Dũng Đình:

- Tiểu Long, Chủ tịch Vương coi trọng cậu đó. Phải mời khách đấy.

Long Dũng Đình chỉ cười cười với Vương Trạch Vinh mà không nói gì.

Thấy Long Dũng Đình như vậy, Vương Trạch Vinh rất hài lòng. Đây là một người không nói nhiều.

Vương Trạch Vinh cùng đi với Điền Giác Tiên kiểm tra tình hình sửa đường ở xã. Điền Giác Tiên xem ra rất chú tâm trong công việc, dùng chế độ phân chia phụ trách. Mỗi đoạn đường đều đang được thi công một cách khẩn trương.

Vương Trạch Vinh cảm thấy lần này đến xã Kim Sơn rất có ích. Một là được Mâu Tường Cương ủng hộ, như vậy hắn không còn một thân một mình ở Huyện ủy nữa. Hai là thu được Long Dũng Đình. Nếu là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, như vậy năng lực rất mạnh. Có người như vậy đi theo thì Vương Trạch Vinh cảm thấy mình rất an toàn.

Long Dũng Đình lúc này đang rất hưng phấn. Bây giờ tìm công việc rất khó. Hắn bây giờ cứ ngồi nhà mà đợi tin tức. Không ngờ hôm nay cứu một đứa bé mà được Chủ tịch Vương coi trọng, lại còn làm lái xe cho Chủ tịch. Đây là chuyện mà người khác có tìm quan hệ cũng không thể làm.

- Dũng Đình, hay là em tìm chút quan hệ đi. Cứ ngồi mãi trong nhà như vậy cũng không phải cách hay.

Long Dũng Đình vừa vào nhà thì chị gái đã lo lắng nói.

Chị Long Dũng Đình tên là Long Hương Băng – 28 tuổi trông rất đẹp. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh. Người chồng vì thăng quan nên sau khi lấy nhau chưa lâu lại có quan hệ với con gái một phó chủ tịch huyện, cuối cùng ly hôn với Long Hương Băng. Chồng Long Hương Băng bây giờ đang là trưởng phòng trên huyện. Cuộc sống có thể nói là rất tốt.

Long Dũng Đình nghe vậy liền cười nói:

- Chị, em có chuyện tốt.

Long Hương Băng nghe vậy liền cười cười trêu Long Dũng Đình:

- Cô bé nhà ai nhìn trúng em à?

Long Dũng Đình đỏ mặt nói:

- Chị nói gì thế. Em gặp may rồi nên được làm lái xe cho Chủ tịch huyện.

Long Hương Băng cười nói:

- Nghĩ tốt nhỉ, lái xe cho Chủ tịch huyện là chức rất to đó. Làm sao đến lượt em.

Long Dũng Đình nói chuyện hôm nay ra:

- Chị nói xem có thể không?

Long Hương Băng giật mình nói:

- Thật sao?

Long Dũng Đình nói:

- Chính miệng Chủ tịch Vương nói mà. Chủ tịch còn bảo thư ký đi tìm hiểu tình hình của em. Nếu được thì để em làm lái xe.

Hai chị em sống nương tựa vào nhau từ trước đến giờ, nghe thấy Long Dũng Đình làm lái xe cho Chủ tịch huyện, Long Hương Băng kích động nói:

- Em, đây là chuyện rất vui. Em nhất định phải lái xe thật tốt cho Chủ tịch Vương. Có Chủ tịch Vương, cuộc sống sau này của em sẽ rất tốt.

Long Dũng Đình cười nói:

- Đến lúc đó em sẽ đưa chị lên huyện thành.

Long Hương Băng cười nói:

- Phải đợi em thành lái xe cho Chủ tịch Vương rồi nói.

Long Dũng Đình nói:

- Em cảm thấy nhất định sẽ được.