Quan Khí​

Chương 212: Vũ khí hạt nhân của Hạng gia đã mất




Mọi người đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh thấy Hứa Tố Mai nghe điện, mặt bà tái mét đi.

- Mẹ, chuyện gì thế?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, bố con gọi tới bảo chúng ta cùng đi một chuyến.

Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng thấy vẻ mặt Hứa Tố Mai như vậy, Vương Trạch Vinh biết nhất định xảy ra chuyện lớn. Hắn đưa chìa khóa xe cho Hác Duệ Bân rồi nói:

- Tiểu Hác, cậu lái xe về đi. Tôi có chút việc phải đi một chuyến. Có việc tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Hác Duệ Bân cầm lấy chìa khóa rồi nói:

- Có cần tôi giúp gì không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu.

Mấy người ngồi xe Hứa Tố Anh chạy về nhà Hạng Nam.

Vừa vào cửa thì thấy Hạng Nam nghiêm mặt ngồi đó.

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy anh?

Hứa Tố Mai hỏi.

- Lão gia tử không được rồi.

Hạng Nam đau đớn nói.

- Hôm trước gọi điện bố vẫn tốt mà, sao lại không được?

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Nghe nói không cẩn thận nên ngã, bây giờ bố vẫn đang hôn mê.

Nghe thấy hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh về cơ bản đã đoán được nội dung.

Bố của Hạng Nam – Hạng Chính Thiên có thể nói là vũ khí hạt nhân của Hạng gia. Đừng nhìn ông đã lui xuống nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ. Con cháu Hạng gia nói thật thì không có bao nhiêu người thành tài. Nếu không phải có ông đứng sau chống lưng, Hạng Nam cũng không thoải mái như vậy. Bây giờ nghe ông xảy ra chuyện, tâm trạng Hạng Nam liền rất xấu. Có lão gia tử che mưa che gió, người Hạng gia rất dễ chịu. Bây giờ xảy ra chuyện thì sẽ là tai nạn đối với Hạng gia.

- Trạch Vinh, lần này con và Tiểu Mật cùng bố lên Bắc Kinh. Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng.

Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh.

Nhớ đến mai Tiền Dịch Tài sẽ lên tỉnh, Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Tiền có hẹn với con, mai anh ta sẽ lên tỉnh nên muốn con đi cùng.

Hạng Nam vẫy tay nói:

- Không có gì, lát bố gọi điện cho Tiền Dịch Tài.

Lữ Hàm Yên rất nhanh đến đây. Mọi người thấy vẻ mặt Hạng Nam lúc này nên không dám nói gì.

Cả nhà ngồi máy bay bí mật bay đến Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh. Thấy tâm trạng mọi người đều nặng nề, hắn chỉ có thể im lặng đi theo.

Trong một biệt thự đề phòng nghiêm ngặt, Hạng Nam dẫn mọi người vào trong.

- Đến rồi ư, đi theo tôi.

Hạng Kiền có lẽ đang chờ ở ngoài, thấy người nhà Hạng Nam đến liền lập tức dẫn mọi người đi đến bệnh viện.

Trong chỗ này có một khu bệnh viện với kỹ thuật tiên tiến chuyên môn khám bệnh cho các lão lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh thấy các bác sĩ đều là người trong quân đội.

- Sao rồi anh?

Hạng Nam hỏi ông anh cả.

Vẻ mặt Hạng Thành rất khó coi, lão nói với Hạng Nam:

- Có lẽ lần này không thể qua khỏi.

Hạng Tâm Lam ở bên không ngừng khóc.

Mọi người mặc dù còn ôm chút hy vọng, nhưng lão gia tử lớn tuổi và ngã mạnh như vậy nên không có biện pháp.

Nhìn mọi người Hạng gia buồn bã như vậy, tâm trạng Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng. Từ trước đến giờ Hạng gia vẫn luôn có ông lão chống đỡ. Nếu ông không được thì sẽ là đả kích rất lớn đối với sự phát triển của Hạng gia, thậm chí của hắn.

Mọi người đứng một lúc lâu ngoài phòng cấp cứu. Nhưng bên trong không có chút động tĩnh gì.

Mọi người cứ chờ đợi như vậy, cuối cùng cửa phòng đã mở ra. Mấy bác sĩ già từ trong đi ra.

- sao rồi?

Hạng Thành chạy lên hỏi.

Mọi người lắc đầu bỏ khẩu trang xuống rồi nói:

- Chúng tôi rất tiếc.

Nghe thấy thế, mấy người phụ nữ liền khóc rống lên. Ánh mắt đám người Hạng Nam cũng ươn ướt.

Đêm đó trên Tv phát ra tin tức:

- Đồng chí Hạng Chính Thiên – chiến sĩ vô sản kiên trung của Đảng và quốc gia bị bệnh hiểm nghèo, dù các bác sĩ đã tận tình cứu chữa nhưng vẫn không qua khỏi.

Một ông lão chết đi đối với quần chúng nhân dân mà nói thì không có gì, nhưng lại rất quan trọng với con cháu Hạng gia. Vũ khí hạt nhân không còn, từ nay về sau Hạng gia có thể nói là sẽ rơi xuống. Dù là ba anh em Hạng Thành cũng có chút hoảng loạn.

Vương Trạch Vinh gọi điện về huyện xin nghỉ phép, La Trung Hoa còn tưởng Vương Trạch Vinh đang ở trên tỉnh lo chuyện đường cao tốc nên vui vẻ đồng ý.

Vương Trạch Vinh lần này coi như mở rộng tầm mắt. Lễ truy điệu tổ chức ở Bát Bảo sơn, rất nhiều lãnh đạo Đảng và quốc gia đều đến, ngay cả Tổng bí thư cũng đến.

Sau mấy ngày tang lễ, Hạng gia rốt cuộc đã yên ắng lại. Mấy người đàn ông Hạng gia đều tụ tập trong thư phòng của lão gia tử.

Vương Trạch Vinh mặc dù chỉ là con rể nhưng bây giờ là thời kỳ rất nhạy cảm nên hắn cũng có tư cách tham gia.

Bây giờ lão gia tử đã không còn, Hạng gia sẽ do Hạng Thành cầm đầu.

Vương Trạch Vinh tìm một vị trí ở phía dưới mà ngồi xuống.

Hạng Thành nhìn mọi người rồi nói:

- Lão gia tử đã ra đi. Các đối thủ của lão gia tử trước đây nhất định sẽ nhảy ra. Tôi hy vọng mọi người về sau phải làm việc thật cẩn thận, khiêm tốn, không được gây sự đa đoan.

Hạng Thành nói rất bình tĩnh nhưng người Hạng gia đều có tâm trạng nặng nề. Hạng Kiền nhìn mấy đứa con, cháu rồi nói:

- Bác cả nói như vậy, mấy đứa nhất định phải nhớ kỹ. Bắt đầu từ hôm nay, Hạng gia đã không bằng trước đây. Trước kia mấy đứa gây chuyện như thế nào thì cũng còn có lão gia tử, không ai dám làm gì mấy đứa. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Ở đây chỉ có mình Hạng Tâm Lam là phụ nữ, Hạng Thành nhìn bà rồi nói:

- Công ty phải mau chóng điều chỉnh.

Hạng Tâm Lam cũng biết nhiều người đỏ mắt với tập đoàn của Hạng gia nên gật đầu nói:

- Bây giờ em đang tiến hành.

Nghe mọi người Hạng gia bàn bạc, Vương Trạch Vinh càng nghe càng cảm thấy như Hạng gia xong rồi vậy. Hắn không khỏi thầm than, có nhiều lãnh đạo cao cấp như vậy mà sao khi lão gia tử vừa mất đã hoảng loạn đến thế.

Hạng Thành nhìn Hạng Nam rồi nói:

- Lão Tam, lần này chú đến bộ Nông nghiệp làm Bộ trưởng có lẽ cũng là một biến số.

Hạng Nam nói:

- Mưa gió sẽ đến.

Hạng Kiền nói:

- Lão Tam, vốn lão gia tử đưa chú đến bộ Nông nghiệp là để bồi dưỡng. Bây giờ xảy ra chuyện này thì hơi phức tạp rồi.

Vương Trạch Vinh càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không nhịn được quan sát quan khí của Hạng Nam. Vừa nhìn, Vương Trạch Vinh liền hoảng sợ. Quan khí của Hạng Nam mặc dù không biến hoá nhiều nhưng đã bớt đi một chút. Hắn lại nhìn mấy người Hạng gia thì thấy cũng là như vậy.

Thấy tình hình người Hạng gia như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng xem quan khí của mình. Cũng may quan khí của hắn chỉ mất một ít nhưng vấn đề không quá lớn.

Cuộc họp rất nhanh kết thúc. Người Hạng gia chưa bao giờ buồn như lúc này. Vương Trạch Vinh thấy Hạng Đào mặc dù là phó thị trưởng nhưng cũng có tâm trạng rất kém.

Hạng Nam vẫy tay ra hiệu cho Vương Trạch Vinh đi cùng mình vào một căn phòng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:

- Vừa nãy con cũng nghe được một ít nội dung rồi đó. Lão gia tử là cây cột chống trời của Hạng gia. Bây giờ cây cột bị đổ, các đối thủ của Hạng gia nhất định nhân cơ hội phản công. Có đôi khi cho dù muốn giữ mình cũng rất khó, chính trị luôn tàn khốc như vậy mà.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Bố và các bác đều là lãnh đạo cấp tỉnh, sao phải sợ như vậy?

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Con đó, từ trước đến giờ đều mượn thế mà lên chức, vì vậy con thiếu nhiều kiến thức về chính trị. Lợi ích trong chốn quan trường rất nhiều. Quyền lợi là hai chữ đi kèm nhau. Có quyền thì có lợi. Mượn bố mà nói, người ngoài thấy bố là một Bí thư tỉnh ủy, cho rằng bố đứng đầu một cõi. Thực ra bố làm việc gì cũng sợ bị đối thủ bắt được lý do nào đó mà đả kích. Trước kia còn đỡ vì có lão gia tử chống cho, không ai dám tùy tiện làm gì. Bây giờ lão gia tử đã mất, cơ hội của bọn họ đã tới. Dù là một chuyện rất nhỏ cũng có thể công kích bố.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Vừa nãy con nghe nói bố có thể không lên được bộ Nông nghiệp là sao?

Hạng Nam trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

- Con không cần lo lắng mấy chuyện này. Con phải làm tốt ở Huyện Đại Phường. Bố hy vọng con có thể chính thức làm ra vài việc.

Vương Trạch Vinh nói:

- Điểm này xin bố yên tâm. Con dù như thế nào cũng phải làm tốt ở Huyện Đại Phường.

- Trạch Vinh à, bố đoán con đường cao tốc kia sẽ gặp khó khăn.

- Không phải đâu, bố là Bí thư tỉnh ủy mà?

Hạng Nam nói:

- Tình hình bây giờ bố có thể không thể làm Bí thư tỉnh ủy được rồi, ngay cả Bộ trưởng bộ Nông nghiệp cũng chưa chắc. Đây mới là chuyện bố lo nhất.

Vương Trạch Vinh không rõ lắm cách thức đấu tranh ở tầng trên. Nhưng nghe thấy Hạng Nam có thể sẽ không làm được quá lâu ở vị trí Bí thư tỉnh ủy nữa, hắn cũng hiểu con đường cao tốc sẽ khó làm. Nếu là như vậy thì cho dù thông qua phương án làm đường thì Bí thư tỉnh ủy mới tới cũng sẽ có thể điều chỉnh đến nơi khác.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bố có thể giúp con phá hai ngọn núi không? Chỉ cần phá hai ngọn núi là đường nối từ Huyện Đại Phường với bên ngoài sẽ được thông. Đến lúc đó con sẽ vùi đầu nhằm phát triển Huyện Đại Phường.

Biện pháp này của Vương Trạch Vinh khá được, chỉ cần phá núi là Huyện Đại Phường sẽ sống.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Rất tốt, suy nghĩ này của con rất được. Nếu muốn đưa cao tốc đi thông Huyện Đại Phường sẽ khá khó khăn. Nhưng chỉ phá hai ngọn núi thì không có gì khó. Như vậy đi, bố lập tức liên lạc các cơ quan chuyên môn yêu cầu giải quyết việc này.

Hạng Nam vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bố có thể chỉ giúp được con như vậy mà thôi. Tình hình bây giờ ngay cả bố cũng không thể nói rõ. Sau này con phải tự mình cố gắng.

Vương Trạch Vinh vốn không muốn dựa vào Hạng gia và phát triển nên cười nói:

- Bố yên tâm, con sẽ cố gắng công tác.

Vương Trạch Vinh căn bản không quan tâm quá nhiều lão gia tử sống hay chết. Hắn không phải người Hạng gia, lão gia tử cũng không giúp gì hắn.