Quan Khí​

Chương 202: Trụ sở lớn




Xe cảnh sát chạy trước mở đường, còn xe con của huyện Đại Phường vây quanh xe của Thu Ứng Vũ, toàn bộ hướng về phía trụ sở huyện Đại Phường.

Huyện Đại Phường lần này làm cho Vương Trạch Vinh mở mày mở mặt, người của cả bốn bộ máy đều ra nghênh đón, lại dùng xe riêng tới đón Vương Trạch Vinh.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, Vương Trạch Vinh nhìn thấy rất nhiều xe xịn, nhưng không thể giải thích nổi. Vương Trạch Vinh thấy huyện Đại Phường là một huyện nghèo, chắc chắn nội tình bên trong có vấn đề. Xe nhiều không biết bao nhiêu mà kể, thoạt nhìn có vẻ giống với tình huống chùa nghèo, phương trượng giàu.

Nghĩ đến cảnh mình từng xem trên mạng, thấy nhiều người nghèo được quốc gia giúp đỡ, nhưng cán bộ đã trắng trợn dùng tiền đó mua sắm xe xịn. Vương Trạch Vinh cho rằng huyện Đại Phường cũng tồn tại vấn đề này. Tình hình kinh tế của huyện mình hiểu rõ, muốn mua được nhiều xe sang trọng như vậy cũng không phải chuyện dễ. Thứ nhất là đời sống nhân viên còn khó khăn, thứ hai là chỉ có lấy tiền trợ giúp cho người nghèo mới mua sắm được xe. Chỉ dựa vào chừng đấy thôi, Vương Trạch Vinh cũng đã cảm thấy một nhóm lãnh đạo của huyện Đại Phường không trong sạch rồi.

Chứng kiến cảnh này, Vương Trạch Vinh nghĩ sắp tới công việc của mình muốn triển khai cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Đường phố bên trong huyện Đại Phường nhìn chung cũng không tồi, đường phố bằng phẳng hơn nên thân thể cũng đỡ đau nhức đi chút ít.

Huyện Đại Phường có tới ba mươi vạn nhân khẩu, bên trong thị trấn cũng không đông như ở huyện Khai Hà, buôn bán cũng không tấp nập.

Đi qua một đoạn thấy hai bên đường chủ yếu trồng cây và hoa. Xe dừng lại trước mặt là một tòa nhà lớn, hơn mười tầng. Phía trên treo một bảng dài. Đây chính là nơi làm việc của Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đại Phường.

Cửa xe vừa mở, một đám lãnh đạo đẩy cửa xe con bước xuống.

Nhìn thấy Thu Ứng Vũ bước xuống, Vương Trạch Vinh cũng mở cửa nhảy xuống.

Đây là nơi công tác mới của mình. Vương Trạch Vinh vừa bước xuống cũng là lúc trong lòng hắn một cảm giác khó tả dâng trào, không biết có phải là một chủ tịch huyện tốt hay không, nhưng đây chính là một nơi để khảo nghiệm năng lực của mình.

Vừa mới xuống xe, Vương Trạch Vinh đã được thấy một tòa nhà lớn đứng sừng sững, như thể một chiếc quan tài lớn được bày ra. Những tòa nhà lớn bình thường đều chỉ có một nóc, nhưng kiến trúc ở đây cũng rất khác biệt. Trên chóp đỉnh được làm giống như một chiếc nóc quan tài hoàn toàn bằng bê tông. Vừa rồi ngồi trên xe không chú ý, bây giờ nhìn đến chợt thấy một tòa nhà lớn giống như một chiếc quan tài lớn đứng chót vót, Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình có phần bị buông lỏng.

Khi thấy Vương Trạch Vinh ngây ra vì tòa nhà như cỗ quan tài lớn đó. Thu Ứng Vũ cười nói:

- Hoảng sợ à? Đây chính là trụ sở của huyện Đại Phường, do một đại sư được mời từ phía nam đến thiết kế.

Thực ra, Thu Ứng Vũ cũng thấy khó hiểu kiến trúc của tòa nhà, cứ mỗi lần nhìn đến là hắn đều phải nhíu mày, việc này cũng thật khó hiểu. Lãnh đạo huyện Đại Phường không biết nghĩ như thế nào mà phô trương như thế, không còn một chút kín đáo nào.

Lúc này La Trung Hoa cũng đã đi tới, hắn cười nói:

- Trưởng ban Thu, đã thông báo cho cán bộ, sẽ có cuộc họp. Lãnh đạo ngồi trên xe thời gian dài như vậy chắc cũng mệt lắm rồi. Ngài rửa mặt, tắm táp, nghỉ ngơi một lúc, rồi chúng ta họp.

Ở phương diện này, xét cho cùng thì La Trung Hoa khá chu đáo.

Thu Ứng Vũ cười nói:

- Tôi đi rửa mặt trước.

Ngồi trên xe hắn cảm thấy đau nhức toàn thân, còn cảm chịu không nổi.

La Trung Hoa nói với thư ký đứng bên cạnh nhanh chóng đi chuẩn bị.

Nhìn thấy thư kí dẫn Thu Ứng Vũ đi về phía nhà khách, La Trung Hoa xoay người nói với Vương Trạch Vinh:

- Chủ tịch huyện Vương, tạm thời cậu phải đi vòng một chút. Phòng của cậu chính là ở tầng ba của nhà khách ủy ban.

Thực ra huyện Đại Phường có phòng dành cho Vương Trạch Vinh, nhưng do Vương Trạch Vinh mới tới nên La Trung Hoa đã cho người sửa lại, lắp đặt thêm trang thiết bị. Bây giờ chưa hoàn chỉnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư La khách khí quá. Ngài cứ gọi tôi là Tiểu Vương hoặc là Trạch Vinh cũng được. Chúng ta về sau sẽ cùng nhau làm việc, xưng hô như thế không tiện lắm.

La Trung Hoa cười ha ha nói:

- Được, tôi sẽ gọi cậu là Trạch Vinh, như vậy cho thân mật.

Hắn cũng nhận thấy có chút vấn đề nên lập tức đổi cách xưng hô.

- Lão Mão, lão đem Trạch Vinh đi xem chỗ ở. Tôi đi xem tình hình Trưởng ban Thu sắp xếp như thế nào.

La Trung Hoa quay ra phía sau nói với một người béo, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

- Bí thư cứ yên tâm, cứ để tôi lo cho chủ tịch huyện Vương. Vương Trạch Vinh nhớ rõ lão mập chính là Mão Văn Tuấn, chánh văn phòng huyện ủy.

La Trung Hoa vội vàng đi tới.

Nhìn thân hình đang gần như là chạy của La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu. Tên La Trung Hoa không biết là khéo đưa đẩy với bề trên hay là có hậu thuẫn. Người này so với Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường thì cao hơn một bậc, là một người biết co biết duỗi.

Quay về với thực tại, Vương Trạch Vinh cầm tay Mão Văn Tuấn nói:

- Cảm ơn chánh văn phòng Mão.

Thật không ngờ Vương Trạch Vinh có trí nhớ tốt như vậy. Vừa rồi chỉ nghe giới thiệu qua mà đã nhớ kĩ tên mình. Mão Văn Tuấn cao hứng nói:

- Chủ tịch huyện Vương, mời ngài theo tôi.

Sau khi gật đầu ra hiệu cho mấy người đứng sang một bên. Vương Trạch Vinh cùng Mão Văn Tuấn đi thẳng về phía trước.

Đối với kiến trúc của tòa nhà ủy ban, đúng là chẳng ra hình dáng gì.Vương Trạch Vinh thật không lí giải nổi, nhìn về phía Mão Văn Tuấn nói:

- Hình dáng của tòa nhà này có chút kì quái.

Mão Văn Tuấn cười nói:

- Đây là do chủ tịch huyện trước cho mời một đại sư phía nam đến thiết kế. Nghe nói tòa nhà này được thiết kế dựa trên nguyên tắc của phong thủy. Ngài thấy đấy, trên nóc có một cỗ quan tài lớn, ngụ ý làm quan thì cầu quan, có quan trên đỉnh, người ở bên trong phòng này sẽ phát triển thuận lợi.

Ồ! Như thế Vương Trạch Vinh mới biết quan tài và quan có ý nghĩa tương quan với nhau. Nghĩ đến vị chủ tịch trước tốt như thế nào mà bị phế xuống hay tự rút lui, không biết có phải vì phong thủy hay vì không có phúc để hưởng. Vương Trạch Vinh cảm thấy ngán ngẩm.

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến vào bên trong tòa nhà. Mão Văn Tuấn nói:

- Chủ tịch huyện Vương, trước hết tôi đưa ngài đi xem phòng của chủ tịch huyện, có gì cần phải thay đổi, ngài nói cho tôi biết để tiến hành sửa sang.

Đáng lẽ ra việc này có văn phòng của ủy ban nhân dân làm rất tốt. Chánh văn phòng ủy ban Mão Văn Tuấn không phải tự mình dẫn đường, khiến vị chánh văn phòng Ủy ban nhân dân đành phải gượng cười đi theo sau hai người.

Nhìn vào đại sảnh nơi tầng một, có một bể phun nước, bên trong còn nuôi một vài loại cá cảnh, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Xem chừng thứ này cũng có liên quan đến phong thủy?

Mão Văn Tuấn cười nói:

- Nó vừa là để làm cảnh nhưng cũng có thế tránh tà ma.

Địa phương này thật lạc hậu, mọi người vẫn còn tin tưởng mấy thứ này. Vương Trạch Vinh lắc đầu cười thầm.

Toàn bộ tòa nhà được trang bị rất tốt. Ở đây cũng được trang hoàng không kém gì huyện Khai Hà, thậm chí còn hơn. Vương Trạch Vinh nói:

- Tòa nhà được xây quả là không tồi.

Mão Văn Tuấn nói:

- Không còn cách nào khác. Nếu muốn thu hút đầu tư mà không có môi trường tốt thì thương nhân người ta không đến đầu tư.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Huyện Đại Phường có nhà đầu tư nào lớn đến đầu tư không?

Hắn rất quan tâm đến vấn đề này.

Mão Văn Tuấn nói:

- Nhà đầu tư lớn thì không, chỉ có một ít nhà đầu tư nhỏ thôi, chỉ khoảng năm trăm ngàn trở lại. Họ coi như là những người đi trước, chúng ta phải tiến hành tạo điều kiện thì những nhà đầu tư lớn mới tin tưởng đến đầu tư.

Vương Trạch Vinh nghe xong lời này thì rất là thất vọng.

Nhìn thấy Mão Văn Tuấn dẫn Vương Trạch Vinh đến phòng làm việc của chủ tịch huyện, mọi người đều thấy ngạc nhiên nhìn Vương Trạch Vinh. Bí thư La cũng đã nói, hôm nay mấy người phải đi đón chủ tịch huyện vừa tới, có lẽ đây là chủ tịch huyện mới.

Còn trẻ quá! Đây là ấn tượng đầu tiên đối với mọi người. Tất cả đều đoán tân chủ tịch huyện là người ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi tuổi. Lúc này nhìn thấy một người còn trẻ như vậy, tất cả đều nhao nhao bàn tán, không còn tập trung làm việc.

Dĩ nhiên cũng có một số người trẻ tuổi cảm thấy phấn chấn. Dù sao có một chủ tịch huyện trẻ tuổi thì so với người đứng tuổi chắc chắn chính họ sẽ có cơ hội được ưu tiên hơn.

Phòng làm việc của chủ tịch huyện cũng được trang hoàng rất đặc biệt. Trong phòng rộng rãi, Vương Trạch Vinh thấy, ở đây còn trang bị cả máy tính bàn và máy xách tay loại tốt, ghế sô pha cũng được bọc da thật, đã được lau chùi sáng bóng. Trong phòng còn có mấy bồn cây phát tài làm cho toàn bộ căn phòng rất có sức sống. Ánh sáng bên ngoài tràn vào qua cửa sổ, thả mắt nhìn ra ngoài thấy thật thoáng đãng.

Mão Văn Tuấn cười nói:

- Đây là do nguyên chủ tịch huyện Trịnh trang trí. Bởi vì ngài vừa tới, cũng không biết ý ngài ra sao nên tạm thời chỉ có thể như thế này đã.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy như vậy là tốt lắm rồi, nghĩ đến huyện còn nghèo, mỉm cười nói:

- Như vậy là tốt rồi, không cần phải thay đổi gì nữa.

- Chủ tịch huyện Vương, đây là chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

Mão Văn Tuấn chỉ đến một cửa nhỏ, bên trong có TV, tủ lạnh, và một chiếc giường đôi lớn bằng gỗ tốt, đồ dùng trên giường đều là đồ mới hoàn toàn.

Bước vào phòng Vương Trạch Vinh phát hiện có một cửa phòng.

Mão Văn Tuấn lại mở cửa phòng ra nói:

- Chủ tịch Vương, nếu làm việc mệt mỏi thì có thể tranh thủ xuống đây tắm rửa.

Vương Trạch Vinh nhìn qua vào bên trong, căn phòng cũng rất rộng rãi, có một bồn cầu, một bồn tắm, trang thiết bị cũng rất đầy đủ.

Như vậy sao lại gọi là phòng làm việc, hoàn toàn là một căn hộ.

Vương Trạch Vinh thực sự thấy tức giận vị chủ tịch huyện kia, sao lại biến văn phòng thành ra như vậy.

- Lão Mão, văn phòng mà trang bị như thế có tốt không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ha ha, chủ tịch huyện Vương yên tâm đi, ở đây văn phòng của lãnh đạo phần lớn đều được trang bị như vậy, đây không phải chỉ phòng ngài là đặc biệt đâu. Công việc của lãnh đạo thường nặng nề, làm việc mệt mỏi nghỉ ngơi một chút, càng có lợi cho công việc mà.

Nghe giải thích xong, Vương Trạch Vinh coi như đã hiểu. Nơi này các lãnh đạo coi hưởng thụ là trên hết. Mình mới đến đây tất nhiên là không thể phản đối. Nếu phản đối coi như là tự mình đặt vào thế đối lập với lãnh đạo ở đây.

Sau khi tắm rửa ở phòng trong, Vương Trạch Vinh đi ra ngoài ngồi vào ghế chủ tịch. Vương Trạch Vinh chăm chú phân tích sự biến hóa của quan khí. Trước mắt có thể thấy được, trong phòng này quan khí ổn định, không tốt lên cũng không xấu đi, thuộc loại bình thường. Tạm thời Vương Trạch Vinh cũng không muốn điều chỉnh, nếu không phải là quan khí đang xấu đi.

Từ khi đến Đại Phường thì tình hình có thể thấy được là mọi người đối với mình vẫn chưa từng biểu hiện là hoan nghênh, theo đó cũng có người ghen ghét. Bước tiếp theo, khi triển khai công tác nhất định mình phải tiến hành thật tốt.