Quan Khí​

Chương 1688




Buổi chiều khi Vương Trạch Vinh bay lên Bắc Kinh, Lữ Hàm Yên thấy hắn về liền vội vàng gọi điện.

Vương Trạch Vinh thấy vậy không khỏi cười nói:

- Xem ra mọi người lại phân công việc cho em rồi.

Lữ Hàm Yên nói:

- Mấy người bọn họ đều rất để ý lần về Bắc Kinh này của anh nên dặn em chỉ cần anh về liền gọi cho bọn họ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xem ra Hàm Yên nhà ta bắt đầu có hứng thú với chính trị rồi.

Từ trước đến giờ Lữ Hàm Yên không quá hứng thú với chính trị, cô có tính cách thích yên bình, Vương Trạch Vinh cũng có chút tò mò khi cô thay đổi như vậy.

Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Ông xã em giỏi như vậy, em không để ý tới sao được. Anh không biết bây giờ em đi đâu cũng nghe mọi người nói chuyện về anh. Người khác cũng quan tâm như vậy, em sao có thể không quan tâm?

- Đừng có ép mình làm việc không thích.

- Anh đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh.

Lữ Hàm Yên nói.

Vương Trạch Vinh lắc đầu.

Tắm xong, Vương Trạch Vinh đi ra thì thấy ngoài phòng khách có mấy người như Hạng Nam, Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm, Hạng Thành và Hạng Kiền.

Vương Trạch Vinh vội vàng chào.

- Trạch Vinh, vào thư phòng đi.

Hạng Nam nói.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy ngoài mấy ông lão ra thì cũng có mấy người phụ nữ đến và vào bếp nói chuyện. Xem ra mọi người hôm nay sẽ ở đây dùng cơm.

Vương Trạch Vinh cùng mấy ông lão vào thư phòng.

Thư phòng của hắn được Lữ Hàm Yên dọn dẹp rất sạch sẽ, đồng thời cũng trồng vài chậu hoa cho thêm phần sinh động.

Lữ Hàm Yên vào rót trà cho mọi người, lúc ra cô cũng không quên đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, không khí trong phòng liền trở nên nghiêm túc.

Uông Nhật Thần lên tiếng đầu tiên:

- Trạch Vinh, mọi người ngồi đây đều là người nhà, hôm nay mọi người tới là muốn phân tích tình hình của cháu.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng và biết quan hệ của mình với Uông gia cũng là điều mấy người Hạng Thành, Hạng Kiền đã biết.

Hạng Thành và Hạng Kiền chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn mọi người.

Vương Trạch Vinh đầu tiên là nhìn quanh quan khí của mọi người, xem xong hắn cũng thấy yên tâm.

Đối với hắn mà nói, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, dù là người nhà thì hắn cũng thi thoảng xem quan khí. Hắn không muốn vì mình sơ sẩy nên bị đâm ngay sau lưng.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Trạch Vinh, nghe nói Ngô lão gọi cháu tới nhà?

Thấy mọi người nhìn mình, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vâng, Ngô lão mời cháu tới ăn lễ đầy tháng con ông ta.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Sau khi con nói với bố việc này, bố đã thầm hỏi thăm. Lần này Ngô gia cũng không mời người ngoài, nếu không phải con nói thì có thể mọi người còn không biết việc này. Thực ra Ngô gia cũng không mấy khi làm tiệc đầy tháng cho con cháu.

Vương Trạch Vinh sớm đoán được như vậy nên không hề bất ngờ:

- Đã đến lúc ngả bài rồi.

Hạng Kiền nói:

- Mấy thằng nhà bác vẫn thầm hỏi thăm thì biết Ngô lão bây giờ bị bệnh khá nặng, đã vài lần vào bệnh viện, người toàn nhờ thuốc mà giữ. Với sức khỏe của ông ta thì tin rằng không duy trì được bao lâu nữa. Nghe nói Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh cũng nhiều lần tới nhà Ngô lão, quân nhân Ngô hệ cũng hay đến Ngô gia.

Uông Nhật Thần nói:

- Tiểu KIều cũng liên hệ nhiều với bên quân đội nên biết tình hình trong quân đội không được yên ổn. Người Ngô hệ bây giờ lo nhất là Ngô lão có chuyện.

Vương Trạch Vinh châm thuốc hút và nghe mọi người thảo luận.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Trạch Vinh, với tình hình của cháu bây giờ thì để tiến thêm bước nữa sẽ cần phải có quân đội, chỉ có nắm giữ quân đội thì cháu mới có thể vững vàng ngồi trên vị trí Phó chủ tịch nước.

Vệ Hồng Lâm đang khá kích động. Vương Trạch Vinh là con rể của con gái ông, cũng coi như người nhà. Vương Trạch Vinh lên thì đây là việc quá tốt đối với Vệ gia, việc này có ai mà không kích động. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy thì dù hắn làm hết hai khóa rồi lui thì với địa vị của hắn trong Đảng vẫn che chở cho người xung quanh trong thời gian khá dài. Đây là cơ hội tốt để Vệ gia phát triển.

Vệ Hồng Lâm có suy nghĩ như vậy, mấy người Hạng Thành, Hạng Kiền sao không có. Chỉ cần có Vương Trạch Vinh ở đó thì đời sau của Hạng gia cũng có thể phát triển.

Hạng Kiền nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, lần này Ngô lão mời cháu tới nhà, cháu cần phải hoạt động theo hoàn cảnh, cần nhường thì nhất định phải nhường.

Câu này của Hạng Kiền thì ai cũng hiểu. Ngô lão nhất định đưa ra vài điều kiện, có thể còn rất cao. Bọn họ nói thẳng như vậy là vì sợ với tính cách của Vương Trạch Vinh thì nhiều việc vượt quá nguyên tắc sẽ không đồng ý. Nếu là như vậy sẽ mất sự ủng hộ mạnh bên quân đội, Vương Trạch Vinh muốn lên làm Phó chủ tịch sẽ rất khó khăn.

Hạng Thành cũng lên tiếng:

- Trạch Vinh, theo bác biết thì gần đây nghe nói Chu Thế Khánh hay lên Bắc Kinh, còn cùng Bí thư Trịnh tới Ngô gia.

- Anh nghe tin này từ đâu?

Vệ Hồng Lâm có chút giật mình nhìn Hạng Thành.

Đây không phải tin tức bình thường, nếu thật là như vậy thì trong đó sẽ tồn tại vài tình huống.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.

- Việc này không sai được, là một nhân viên cũ của tôi vô tình thấy Chu Thế Khánh và Bí thư Trịnh đến Ngô gia. Mặc dù không rõ tình hình nhưng hai người đó ở Ngô gia hơn tiếng mới đi ra.

Mặt Vệ Hồng Lâm hơi đổi, ông nhìn quanh:

- Đây không phải việc nhỏ.

Hạng Nam và Uông Nhật Thần cũng hơi đổi sắc.

Chu Thế Khánh từ trước đến giờ vẫn chỉ ở Sơn Thành, vậy mà lần này lại có động tác lớn đến thế. Bí thư Trịnh và Chu Thế Khánh đến Ngô gia hơn tiếng, điều này có nghĩa gì thì không ai cần nghĩ cũng biết.

Vương Trạch Vinh thật ra sớm biết việc này nên không hề có chút bất ngờ nào cả.

Tất cả mọi người đều giật mình nhưng chỉ có Vương Trạch Vinh là bình tĩnh, Uông Nhật Thần sợ hắn khinh suất nên nói:

- Trạch Vinh, cháu không thể xem nhẹ việc này.

Vương Trạch Vinh dụi tàn thuốc sau đó nói:

- Việc này cháu biết từ trước rồi, cháu tin Ngô lão sẽ không dễ dàng có quyết định.

Vương Trạch Vinh nói vậy cũng khiến mọi người gật đầu. Ngô lão là người thông minh như vậy, ông ta sao có thể tùy tiện giao lực lượng của mình ra được. ông ta phải xem kỹ tình hình rồi mới có quyết định.

Hạng Thành vốn nghĩ chuyện này chỉ một mình mình biết, không ngờ Vương Trạch Vinh lại biết từ trước. Ông ta không khỏi có chút giật mình vì mạng lưới quan hệ của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đã không còn là nhân vật nhỏ bé như khi tiến vào Hạng gia nữa.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Chuyện của Ngô lão thì cháu đã phân tích một chút. Với tình hình của Ngô gia hiện nay thì bọn họ hy vọng có một người có thực lực đủ mạnh để dựa vào, đồng thời người này phải có tác dụng bảo vệ cho Ngô gia trong thời gian khá dài. Ở điểm này thì Chu Thế Khánh không phù hợp tiêu chuẩn.

Mấy điều này thực ra không phải Vương Trạch Vinh dễ dàng đưa ra mà hắn đã phái nhân viên Thập cục đi tìm hiểu. Chu Thế Khánh và Bí thư Trịnh đúng là đến Ngô gia, thời gian cũng dài nhưng từ vẻ mặt của Chu Thế Khánh thì có thể phân tích ra Chu Thế Khánh đã không có thu hoạch gì.

Chu Thế Khánh không có thu hoạch, Ngô lão lại mời mình tới nhà ông ta, nó nói rõ rất nhiều vấn đề.

Cái này gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Mấy ông lão do quá để ý việc lên chức của Vương Trạch Vinh nên ảnh hưởng đến khả năng phân tích của bọn họ.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh và biết những người ngồi đây đã già.

Hạng Nam lúc này gật đầu nói:

- mọi người do quá để ý tới việc này nên mới không suy nghĩ hết mọi khả năng. Trạch Vinh, mọi người chỉ có thể đưa ra phân tích, tham khảo cho con, còn quyết định cuối cùng là của con. Dù kết quả như thế nào cũng không sao?

Đến bây giờ Vương Trạch Vinh thấy rất rõ những người này đều rất quan tâm chuyện của hắn, nếu mọi người quan tâm hắn như vậy, hơn nữa hắn cũng đã đến lúc thể hiện lực lượng thì cũng cần cho bọn họ biết trước.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:

- Con muốn nói một điều đó là dù Ngô lão không giao lực lượng sang tay con thì cũng không thể ảnh hưởng được bước tiến của con. Tin rằng trong thời gian này Ngô lão cũng nắm bắt vài tình hình của con. Giao quân đội sang cho con là lựa chọn tốt nhất của ông ta.

Vương Trạch Vinh nói đầy tự tin làm mọi người không khỏi có chút giật mình nhìn hắn.

- Nói như thế nào nhỉ, trong tay con có bên không quân, pháo binh, Quân khu Tế Nam, Thành Đô, ngoài ra lực lượng của Bí thư Lâm cũng đã bắt đầu giao sang cho con. Hơn nửa năm qua con cũng đã bồi dưỡng một nhóm nhân viên ở các Quân khu.

Mọi người lúc này rất giật mình, ai biết Vương Trạch Vinh đột nhiên lại có lực lượng mạnh như vậy ở trong quân đội. Vương Trạch Vinh có lực lượng này thì dù là Ngô lão cũng phải cân nhắc thật kỹ trước khi có quyết định.