Quan Khí​

Chương 1637




Ngày thứ hai sau khi Sở công an Hải Đông niêm phong trụ sở tập đoàn Feier Xi tại Hải Đông, một đoàn người đến Hải Đông.

Trong đó bao gồm Chánh văn phòng của Hoa Thái Tường – Lý Bình Thành, Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Hoàng Tả Kiền, Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại – Cao Gia Mỹ, Phó bộ trưởng Bộ Công an - Bàng Huy, Phó cục trưởng Cục nước chuyên gia nước ngoài Chương Bách Thụ cùng với Đại sứ Mỹ tại Trung Quốc – Meck tới Hải Đông.

Trong phòng hội nghị của Thành ủy Hải Đông, mọi người ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh biết Lý Bình Thành đại biểu Hoa Thái Tường mà tới vì thế hắn cũng tỏ vẻ nhiệt tình.

- Bí thư Vương, tôi được Phó chủ tịch Hoa ủy thác đặc biệt tới tìm hiểu chuyện của tập đoàn Feier Xi. Việc này nước Mỹ rất chú trọng, Bộ trưởng Bộ Thương mại Mỹ - Kelin Tai đã từ nước Mỹ bay sang Trung Quốc.

Lý Bình Thành vừa lên tiếng đã đưa lên tầm cao của hai quốc gia. Nếu là một Bí thư tỉnh ủy bình thường thì nhất định sẽ đổ mồ hôi. Một bên là Phó chủ tịch nước chú ý, một bên là quốc gia lớn nhất thế giới, một Bí thư nho nhỏ có thể chống đỡ được sao?

Nói xong, Lý Bình Thành vừa uống trà vừa quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn sang vị Đại sứ Mỹ, hắn chỉ thấy Meck trông rất tức giận.

Hắn nghe phiên dịch nói:

- Đại sứ Meck rất tức giận với việc Hải Đông đột nhiên niêm phong trụ sở tập đoàn Feier Xi. Yêu cầu Trung Quốc có câu trả lời thuyết phục, nếu không nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ giữa Mỹ - Trung Quốc.

Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Hoàng Tả Kiền cũng nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Bí thư Vương, anh cũng biết quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ luôn tốt đẹp, không thể bị bất cứ aiaahg. Tập đoàn Feier Xi là tập đoàn lớn của Mỹ, là tập đoàn có uy tín, khi không có chứng cứ chứng minh Feier Xi vi phạm pháp luật thì chính quyền Trung Quốc cần phải bảo vệ tập đoàn kinh doanh nghiêm túc như vậy. Sao Hải Đông lại dễ dàng niêm phong tập đoàn này, đây là hành vi quá khinh suất.

Phó bộ trưởng Bộ Công an Bàng Huy cũng nói:

- Bí thư Vương, anh là ủy viên Bộ Chính trị, việc này nhất định anh cũng đã suy nghĩ. Làm một Phó bộ trưởng Bộ Công an, tôi chỉ có thể nhắc anh một điều. Một nhà kinh doanh của Mỹ đến Trung Quốc đầu tư mà bị ép nhảy lầu tự từ, việc này chính quyền Hải Đông phải gánh chịu trung niên.

Vương Trạch Vinh là ủy viên Bộ Chính trị, mấy người này chỉ là do dựa vào Hoa Thái Tường ủng hộ nên dám công khai chỉ trích hắn. Bây giờ trong tay Vương Trạch Vinh lại có chứng cứ nên đừng nói là một Phó chủ tịch, dù là Tổng bí thư thì hắn cũng dám đứng vững.

Sau khi Bàng Huy nói xong, Vương Trạch Vinh tức giận đập bàn nhìn chằm chằm vào mấy quan chức Trung Quốc và nói:

- Tôi muốn hỏi một câu, các anh là người Trung Quốc hay Mỹ. Các anh biết rõ bao nhiêu tình hình mà dám đến đây nói này nói kia. Đúng, việc này liên quan tới quan hệ giữa hai quốc gia, lãnh đạo chủ quản cử các anh tới đây sao?

Vương Trạch Vinh hỏi đúng mấu chốt vấn đề. Bọn họ có phải là do Bộ trưởng cử tới hay không cũng là một chuyện. Bọn họ đúng là không được Bộ trưởng ủy thác, là do Lý Bình Thành kéo tới. Bị Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, mấy người mới đột nhiên nghĩ lại mình không phải đối mặt với một Bí thư tỉnh ủy bình thường, đó là ủy viên Bộ Chính trị.

Bọn họ bình thường dù không được Bộ trưởng ủy thác thì tới địa phương, lãnh đạo địa phương cũng phải cung kính. Lần này bọn họ tớ Hải Đông, lại do Chủ nhiệm văn phòng Hoa Thái Tường đi cùng nên càng tự tin đến mức quên đi thân phận của Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi chịu ủy thác của Phó chủ tịch Hoa đến hỏi việc này.

Lý Bình Thành vội vàng nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Các anh vốn là quan chức Trung Quốc mà tôi lại nghĩ các anh phục vụ người Mỹ.

Vương Trạch Vinh nói không khác gì tát vào mặt làm Lý Bình Thành có chút tức giận. Chẳng qua y tuy là Chủ nhiệm văn phòng của Hoa Thái Tường nhưng không cùng cấp bậc với Vương Trạch Vinh, vì thế cũng không biết nói như thế nào.

Vương Trạch Vinh nhìn Trưởng ban thư ký Chu Vân Quyên và nói:

- Đồng chí Chu Vân Quyên, bây giờ Thành ủy Hải Đông cần trao đổi với nước Mỹ về chuyện của tập đoàn Feier Xi, người không quan hệ thì chị mời sang bên. Sau đó chị gọi lên mấy bộ xác nhận thân phận của bọn họ rồi nói.

Lý Bình Thành nghe vậy liền tức giận chỉ vào mặt Vương Trạch Vinh:

- Vương Trạch Vinh, tôi là Chủ nhiệm văn phòng của Phó chủ tịch Hoa, việc này còn cần xác nhận sao?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Việc này chờ tôi nói chuyện với Đại sứ Mỹ rồi nói sau.

Chu Vân Quyên lúc này cũng đi với nói với Lý Bình Thành:

- Chủ nhiệm Lý, việc này sau đây chúng tôi sẽ nói chuyện với anh.

Lý Bình Thành thấy mình lần này rất mất mặt. Nhưng Vương Trạch Vinh là ủy viên Bộ Chính trị, hắn đã lên tiếng, mình có thể ở lại sao? Nhưng Phó chủ tịch Hoa yêu cầu mình tới Hải Đông giải quyết việc này. Ý của Hoa Thái Tường rất rõ ràng là muốn làm hài lòng người Mỹ. Nhưng bây giờ chưa bắt đầu đã bị Vương Trạch Vinh đuổi ra ngoài thì mình nên làm như thế nào?

Nhìn Chu Vân Quyên, lại nhìn Vương Trạch Vinh, Lý Bình Thành không thể làm gì khác là lớn tiếng nói:

- Việc này tôi sẽ báo cáo với Phó chủ tịch Hoa.

Nhìn đám người Lý Bình Thành đi ra, Vương Trạch Vinh càng thêm quyết tâm việc nhằm vào tập đoàn lợi ích kia. Nhiều lãnh đạo cao cấp của quốc gia giờ thành như thế này, nếu không sửa chữa sẽ nguy hại đến nền móng quốc gia.

Meck là đại sứ ở Trung Quốc mấy năm nên hiểu tiếng Trung Quốc. Thấy Vương Trạch Vinh trực tiếp đuổi mấy người đi cùng mình ra ngoài, y vốn định nói vài câu nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Meck lúc này lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh:

- Lý Bình Thành tiên sinh là bạn của chúng tôi.

Ý của y là Vương Trạch Vinh đã quá đáng.

Vương Trạch Vinh nghe Meck dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện nên cũng rất nghiêm túc nói:

- Đại sứ Meck, không biết từ bạn anh nghĩ nó là như thế nào? Tôi không thể làm bạn với nước Mỹ sao?

Câu này không dễ trả lời, Meck biết vậy nên nói:

- Vương tiên sinh, tôi biết anh là Bí thư Thành phố Hải Đông, là ủy viên Bộ Chính trị Trung Quốc. Có bạn như anh là điều chúng tôi hy vọng. Lần này tôi tới tìm anh là vì việc của tập đoàn Feier Xi. Các anh niêm phong Feier Xi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ của hai quốc gia chúng ta. Nước Mỹ đang rất chú ý việc này, nếu không có giải thích hợp lý sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước. Nước Mỹ chúng tôi sẽ cho rằng Trung Quốc là quốc gia không thể đầu tư được nữa, sẽ rời khỏi thị trường Trung Quốc.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đại sứ Meck, tôi nghĩ anh bỏ qua một nội dung quan trọng nhất. Trung Quốc và Mỹ thì bây giờ không phải là lúc Trung Quốc cần Mỹ viện trợ, mà là nhà kinh doanh Mỹ được lợi ích lớn từ Trung Quốc, muốn tới Trung Quốc để thu lợi. Nếu quý quốc muốn rời khỏi thị trường Trung Quốc thì tôi nghĩ sẽ có nhiều quốc gia ăn mừng.

Meck vốn định uy hiếp nhưng không ngờ đối phương lại nói như vậy. Y phát hiện vũ khí mình vẫn dùng tốt ở Trung Quốc lại không có tác dụng gì với tên Vương Trạch Vinh này. Vì thế y nói:

- Công dân Mỹ nhảy lầu tự tử ở Trung Quốc, Trung Quốc lại niêm phong công ty của Mỹ, không biết các anh sẽ nói như thế nào?

Vương Trạch Vinh nhìn sang Cam Quốc Huy đang ngồi một bên.

Cam Quốc Huy thấy Vương Trạch Vinh ra hiệu liền lấy một tập tài liệu đưa tới trước mặt Meck.

Thấy Meck có chút khó hiểu, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Đại sứ Meck, bây giờ không phải là lúc Trung Quốc giải trình với Mỹ mà là ngược lại.

Mời đầu Meck xem qua tài liệu nhưng không quá để ý mấy, nhưng về sau mặt y tái lại.

- Cái này..

Meck trợn tròn mắt. Mỹ luôn kêu gọi chống khủng bố, kết quả tập đoàn lớn của Mỹ lại làm việc này.

Vương Trạch Vinh lúc này mới lên tiếng:

- Đại sứ Meck, các vụ nổ liên hoàn ở Hải Đông làm cho nhân dân cả nước chú ý. Quý quốc không ngờ lại bảo vệ một công ty gây ra chuyện này. Ngoài ra chúng tôi khi niêm phong trụ sở Feier Xi đã phát hiện nhiều chuyện kinh người, nhân dân Hải Đông rất tức giận với việc này. Tôi muốn hỏi anh là nước Mỹ sao lại có công ty như vậy?

Meck một lần nữa xem qua tập tài liệu. Y biết đối phương nếu lấy ra thứ này thì tuyệt đối không giả. Bây giờ trong nước đang chuẩn bị bầu cưcr tổng thống, nếu việc này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến khả

năng trúng cử của tổng thống đương nhiệm. Đảng đối lập nhất định sẽ lấy việc này mà làm ầm lên.

Meck không ngừng lấy khăn lau mồ hôi trán, y vội vàng nói:

- Vương tiên sinh, việc này tôi lập tức báo cáo về nước, anh có thể tạm thời không công bố việc này ra được không? Anh yên tâm, chỉ cần xác minh việc này thì chúng tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với quý quốc.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chúng tôi rất vui khi thấy thái độ này của quý quốc.