Quan Khí​

Chương 1627




Hải Đông bắt con gái Lô Ninh Quốc.

Vương Trạch Vinh cuối cùng đã nhằm thẳng vào Lô Ninh Quốc.

Việc này truyền đi với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt sau khi Lô Đình Đình bị bắt mọi người đã biết tin này.

Lần này Hải Đông hành động rất nhanh, bọn người Cam Quốc Huy trực tiếp bắt Lô Đình Đình ở trong biệt thự và niêm phong lục soát nơi này.

Sau khi bắt được Lô Đình Đình, Cam Quốc Huy đã gọi điện báo cáo tình hình với Vương Trạch Vinh. Trong biệt thự của Lô Đình Đình phát hiện được không ít sổ sách có giá trị.

Lô Đình Đình vốn cho rằng không ai dám động vào mình nên thường để sổ sách trong biệt thự.

Vương Trạch Vinh cũng yêu cầu Cam Quốc Huy cần phải chứng thực thêm. Bất cứ ai liên quan đến vụ án đều phải bị bắt.

Bây giờ Lô Đình Đình đã bắt, những người liên quan không ít khiến mấy người Cam Quốc Huy rất bận rộn.

Đây là lúc Vương Trạch Vinh chính thức ra tay.

Đừng nhìn chỉ bắt một người phụ nữ, Lô Đình Đình là nhân vật khá quan trọng, Vương Trạch Vinh đang muốn xem đối phương sẽ ra chiêu gì với mình.

Lô Đình Đình bị bắt sẽ khiến những người cần nhảy ra phải nhảy ra.

Ngồi trong nhà ở Hải Đông, Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương khi bắt đầu vào cuộc chiến.

Trưa nay bắt người nhưng đến giờ chưa thấy đối phương có động tĩnh gì, đúng là hơi lạ.

Thấy Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế, Long Hương Băng bưng một bát súp lên rồi nhỏ giọng nói với hắn:

- Bí thư Vương, uống luôn cho nó nóng.

Vương Trạch Vinh mở mắt cười cười với cô, bưng bát súp uống vào.

- Bí thư Vương, để em xoa bóp đầu cho ngài.

Vương Trạch Vinh dựa sát vào bộ ngực đầy đặn của Long Hương Băng, để cô xoa bóp giúp mình.

Vương Trạch Vinh khá thoải mái nói:

- Dũng Đình gần đây không tới thăm em hả. Cậu này đúng là.

Vương Trạch Vinh cười mắng.

Long Hương Băng khẽ cười nói:

- Cậu ấy bây giờ rất bận, Bí thư Vu rất tín nhiệm cậu ấy, nghe nói sắp được lên chức.

Nói tới em trai mình, Long Hương Băng vừa tự hào vừa biết hơn Vương Trạch Vinh. Nhờ Vương Trạch Vinh nên Long Dũng Đình mới được như ngày hôm nay.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Trử Bính đi vào, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Có chuyện gì thế.

- Bí thư Vương, có bảy tám ông lão nói là lão đồng chí của Hải Đông muốn gặp ngài.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền vội vàng nói:

- Mời bọn họ vào.

- Bí thư Vương, làm phiền rồi.

- Bí thư Tiểu Vương, đột nhiên đến nhà, mong bỏ qua cho …

Vương Trạch Vinh nhận ra ngay là những ai. Nhưng vĩ này có không ít lần tham gia các cuộc hội đàm do thành phố tổ chức, tám người này đều có sức ảnh hưởng lớn ở Hải Đông.

Một người từng làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, ba người từng làm Phó bí thư, ba người từng làm Phó chủ tịch thành phố, một người từng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp.

Vương Trạch Vinh không nghĩ mấy ông lão này cùng tới nhà mình.

Vương Trạch Vinh cười nói với mọi người:

- Các vị tiền bối tới nhà là điều tôi mong còn không được. Tôi đã sớm muốn xin ý kiến của các vị về sự phát triển của Hải Đông. Hôm nay các vị có thể tới, tôi rất vui.

- Ha ha, Bí thư Tiểu Vương, nhớ năm đó chúng tôi đi theo Lão bí thư, hiện vẫn còn như ngay ngày hôm qua.

- Lão Thôi, tôi khi ấy còn là Phó bí thư, Hải Đông coi như phát triển trong mắt tôi.

- Ôi, không ngờ Lão bí thư đi sớm như vậy. Sau khi Lão bí thư đi, sự đoàn kết của Hải Đông đã xuất hiện vấn đề. Bí thư Tiểu Vương, một thành phố muốn phát triển thì đoàn kết là rất quan trọng.

Mấy ông lão ngồi xuống rồi mỗi người nói một câu.

Nghe tới đây, Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Các vị nói đúng, đoàn kết là rất quan trọng. Chỉ có đoàn kết thì các hạng mục công việc của chúng ta mới làm được. Hải Đông nếu muốn nhanh chóng phát triển thì cần phải đoàn kết xung quanh Trung ương. Chỉ đoàn kết xung quanh Trung ương thì chúng ta dù là nói chuyện hay làm việc mới có thể đúng đắn.

- Ha ha, Bí thư Tiểu Vương đúng là có trình độ cao.

Lúc này lão Lưu – người từng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp mặt mày đây nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Tiểu Vương, nghe nói anh bắt con gái của đồng chí Lô Ninh Quốc. Dù sao cũng là trẻ nhỏ mà, tôi cũng xem cô bé đó lớn lên, là người tốt. Nếu không có vấn đề quá lớn tôi nghĩ có thể bỏ qua.

Họ Điền – từng làm Phó bí thư cũng nói:

- Tiểu Vương, chúng tôi đều là các đồng chí từng công tác với Lão bí thư, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật một chút, không cần phải làm quá mức, như vậy không tốt đối với tất cả mọi người. Nói thật tám người chúng tôi liều mạng già đến đây là mong nói giúp cô bé Đình Đình, hy vọng cậu nể mặt.

Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Tám ông lão này đều là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ ở Hải Đông, do bọn họ đến nói giúp Lô Đình Đình đúng là không bình thường.

- Mọi người nói có lý, nếu vấn đề không lớn thì có thể bỏ qua, chủ yếu là vấn đề của Lô Đình Đình là quá lớn.

Hiểu được mục đích tới nhà của tám ông lão, Vương Trạch Vinh có chút thất vọng với các lão đồng chí Hải Đông. Nhìn bọn họ, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than những người này trước đây không biết có trong sạch nay không nhưng bây giờ vì lợi ích của con cái nên mất đi tính Đảng.

Vương Trạch Vinh nói rất thẳng, nói rõ Lô Đình Đình có vấn đề lớn. Nói xong hắn nhìn mấy ông lão.

Một ông lão nói:

- Tiểu Vương, làm bất cứ việc gì cũng không nên quá khích, quá khích dễ xảy ra vấn đề. Đình Đình còn nhỏ nên muốn làm vài việc mà thôi. Có lẽ do tuổi còn trẻ nên làm việc chưa đúng lắm. Theo tôi thấy hôm nào chúng ta gọi Ninh Quốc tới, mọi người ngồi tâm sự một chút. Chuyện gì cũng có thể nói ra mà, Ninh Quốc cũng thấy nên làm như vậy. Chỉ cần nói thẳng thì mọi người sẽ vô điều kiện ủng hộ công tác của cậu, như vậy tôi tin công tác của cậu sẽ tốt hơn, Hải Đông phát triển nhanh hơn. Như vậy mọi người cùng có lợi.

Lời này là ông lão nói thay cho Lô Ninh Quốc.

Nghe tới đây, Vương Trạch Vinh biết mọi chuyện là do Lô Ninh Quốc thực hiện.

Nghĩ đến Lô Ninh Quốc, Vương Trạch Vinh không khỏi chấn động. Lô Ninh Quốc xem ra có ảnh hưởng lớn đối với các lão đồng chí. Thế lực của y không chỉ ở bên ngoài mà mọi người vẫn nghĩ.

Lô Ninh Quốc để mấy ông lão này ra mặt chính là chỉ cần mình ngừng ngọn lửa chiến tranh, y có thể đưa người của Lão bí thư cho mình, hơn nữa khiến người của y có các hành động giúp mình phát triển.

Nghĩ đến việc này, Vương Trạch Vinh tin đây không chỉ là suy nghĩ của cá nhân Lô Ninh Quốc, còn là của đám người Hoa Thái Tường.

Vương Trạch Vinh không khỏi cười lạnh một tiếng, đúng là nhằm cứu bản thân thì đối phương không có cheiue gì không thể làm. Bọn họ muốn chính là đưa Lô Đình Đình ra và sau đó tiêu hủy tài liệu.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh sao chấp nhận bỏ qua việc này.

Tám ông lão đều đang nhìn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra mời từng người sau đó nói:

- Các vị đều là lão đồng chí, cũng từng làm lãnh đạo cao cấp. Các vị chẳng lẽ không nghe thấy tiếng nói của dân chúng sao? Có một số người vì nắm giữ chút quyền lực trong tay nên muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến lợi ích của dân chúng, xâm chiếm lợi ích nhân dân. Tôi muốn hỏi một câu là chuyện như vậy có quan trọng hay không? Tôi còn muốn hỏi các vị, các vị hàng tháng cầm tiền lương là vì gì mới có được? Là vì có sự lãnh đạo của Đảng nên mới thế. Nếu Đảng, chính phủ mất thì tôi thử hỏi các vị còn có thể mỗi tháng nhận được nhiều tiền lương đến như vậy không?

Vương Trạch Vinh đến bây giờ không cần quá khách khí với mấy người này nữa.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chúng tôi làm Đảng viên nhiều năm, công tác là người phục vụ nhân dân nhiều năm.

Một ông lão đỏ mặt lớn tiếng nói.

- Đúng thế, chúng ta cũng đều đã từng công tác, từng phục vụ, chỉ là phân công công việc khác nhau mà thôi. Chẳng lẽ làm lãnh đạo là đương nhiên hưởng thụ nhiều hơn dân chúng sao? Lý nào lại như vậy?

- Cậu mới làm Bí thư có vài ngày mà đã ra vẻ, liều lĩnh như vậy rồi sao?

Một ông lão không nhịn được vỗ bàn lớn tiếng nói.

Vương Trạch Vinh cũng đập bàn nói:

- Vương Trạch Vinh tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không thất vọng với lương tâm của mình, chuyện gì liều hay không tôi không rõ, nhưng có một điểm đó là người làm, trời sẽ nhìn.

- Cậu…

Một ông lão đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn Trử Bính đứng bên và nói:

- Đưa các lão đồng chí về.