Quan Khí​

Chương 1611




Chuyện Thường Hồng đã có Bí thư Trịnh lo, Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề không lớn nên lập tức về Hải Đông. Hải Đông có rất nhiều việc hắn cần quan tâm.

Vương Trạch Vinh về Hải Đông vài hôm thì bên Ủy ban kỷ luật Trung ương đã truyền đến tin tức nói Khương Tắc Xương bị vu cáo, cơ quan chức năng đang lập hồ sơ điều tra. Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng điều tra ra vài vấn đề nhỏ khác của Khương Tắc Xương nhưng ngoài phê bình ra thì chức Bí thư thị ủy của y vẫn được bảo đảm.

Vương Trạch Vinh khá tán thành với cách xử lý như thế này. Bây giờ tuy nói lực lượng truyền thông là lớn nhưng không thể vì bị truyền thông phê bình mà khiến một lãnh đạo mất chức dễ như vậy.

Đây coi như là cảnh cáo đối với Khương Tắc Xương.



Vương Trạch Vinh chắp tay sau lưng đi từ từ trong một khu vực khá nghèo ở Hải Đông.

Tuy nói xung quanh đều có bảo vệ nhưng lúc hắn đi chỉ có một mình.

Ăn xong ngồi xe đến một con đường nào đó đi lại là việc Vương Trạch Vinh khá thích thú.

Đang đi, Vương Trạch Vinh thấy một cô bé khoảng 10 tuổi đang ngồi khóc.

Hắn đang đi lên thì có một người phụ nữ khá đẹp đi tới quan tâm hỏi cô bé.

Vương Trạch Vinh cũng có chút tò mò nên dừng bên xem.

Do người phụ nữ kia hỏi, cô bé mới đầu không nói, mãi về sau mới nói bị mẹ đánh.

Đây vốn là việc bình thường, bố mẹ dạy con cũng không phải việc gì lớn mà.

Vương Trạch Vinh đang định đi thì thấy người phụ nữ kia kéo áo cô bé lên, Vương Trạch Vinh nhìn quanh không khỏi run lên. Trên người cô bé đầy vết bầm tím, nhiều chỗ còn ứa máu.

Người vây quanh không khỏi bàn tán về mẹ cô bé.

Người phụ nữ kia kéo cô bé nói muốn đưa cô bé về nhà để hỏi rõ tình hình.

Lập tức có vài người nói cũng muốn đến nhà cô bé xem một chút.

Vương Trạch Vinh đi theo đoàn người tới trụ sở của một công ty.

Hải Đông mặc dù đang không ngừng phát triển nhưng vẫn còn nhiều điểm đen chậm phát triển. Các khu vực xa trung tâm là nơi nhiều công nhân từ bên ngoài đến hay thuê nhà để ở.

Nhìn nơi này, Vương Trạch Vinh đoán người nhà cô bé là người từ ngoài đến Hải Đông.

Ngoài dự đoán của mọi người, khi cô bé vừa về nhà thì một người phụ nữ trông rất già lao tới ôm cô bé, hai người thoáng cái khóc lớn lên.

Mọi người đang tức giận nhưng thấy thế cũng rất khó hiểu.

Người phụ nữ kia một lúc lâu sau lên hỏi mẹ cô bé:

- Chị làm mẹ kiểu gì vậy hả, sao lại đánh con đến mức như thế này?

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi mẹ cô bé đã khóc rống lên, một lần nữa đánh cô bé, vừa đánh vừa mắng:

- Tao bảo mà mày không nghe lời này….

Mọi người thấy thế không khỏi lao lên kéo người phụ nữ này ra thì lại thấy chị ta khóc.

Vương Trạch Vinh vốn định tìm chỗ ngồi xuống nhưng phát hiện một chiếc ghế duy nhất đã bị người ngồi, trên giường cũng có người ngồi nên đành đứng bên mà nhìn.

Chuyện xảy ra làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Hắn cũng muốn biết tình hình là như thế nào.

Mẹ cô bé vừa khóc vừa nói chuyện nhà mình. Nhà bọn họ là nhân viên thất nghiệp của một công ty tại tỉnh Tây Nhật, cả nhà không có công việc. Bố mẹ cô qua đời, ông bà nội cũng bị bệnh, tiền chữa bệnh hàng tháng đủ làm cả nhà hết tiền. Nhà vốn có chồng ra ngoài làm thợ xây dựng nhưng lại bị thương hỏng xương sống không thể làm được gì nữa. Vì thế chị ta nghe người khác giới thiệu đến Hải Đông làm thuê. Mới đầu làm cũng được, con gái cũng có tiền đi học, cũng kiếm được chút tiền gửi về nhà. Nhưng không ngờ một thời gian sau bị bệnh không làm việc được nữa, còn nợ tiền chữa bệnh của người khác. Vì thế chị ta phải đi vay nặng lãi, hy vọng duy nhất là con gái học tập nhưng con học càng lúc càng kém. Điều này càng làm chị ta thấy tuyệt vọng.

Nói tới đây chị ta đầy tuyệt vọng quỳ xuống nói với mọi người:

- Tôi biết mọi người đều là người tốt, xin mọi người giúp con gái tôi, kiếp sau tôi nhất định báo đáp.

Nói xong chị ta lao thẳng đầu vào tường.

Đây là điều không ai ngờ đến nên không kịp có phản ứng.

Vương Trạch Vinh hoảng hốt lao lên túm lấy áo chị ta kéo lại, mọi người cũng xông lên giữ lấy chị ta. Người phụ nữ có lòng tốt ban đầu còn lớn tiếng nói:

- Chị điên rồi sao?

Muốn chết nhưng không được, mẹ cô bé ôm lấy con mà khóc.

Nhìn người phụ nữ này tạm thời không tìm lấy cái chết, người phụ nữ xinh đẹp nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cũng may anh kéo lại nhanh không sẽ có người chết rồi.

Vương Trạch Vinh đi lên nói với mẹ cô bé kia:

- Chị phải tin vào Đảng, vào chính quyền. Sao động chút tìm chết vậy, nếu chị chết thì con chị, nhà chị sẽ ra sao?

- Anh nói tôi nên làm gì bây giờ?

Người phụ nữ này gần như đã mất hết lý trí chỉ biết vừa khóc vừa gào lên.

- Việc gì cũng có biện pháp, cơ quan dân chính sẽ giúp đỡ mẹ con chị.

Vương Trạch Vinh nói.

- Tôi đã tìm rồi nhưng không có tác dụng gì. Bọn họ nói tôi có sức lao động, một ngày kiếm 3 tệ không khó, một tháng được 90 tệ cho nên tiền trợ cấp nói mỗi người chỉ thêm được một phần, không được nhận hết toàn bộ 150 tệ, chỉ phát có 60 tệ. Bọn họ nói tiền trợ cấp không phải phát hết mà chỉ bổ sung thêm mà thôi. Chút tiền đó có thể giải quyết được vấn đề gì chứ?

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Nếu tình hình đặc biệt thì chị có thể xin cơ quan dân chính mà, chuyện đặc biệt có cách làm đặc biệt.

- Bọn họ nói bây giờ nhiều tình huống như vậy, nhà ai cũng thế nên không có tình huống gì đặc biệt cả.

Một bên là người thu nhập càng lúc càng cao, một bên là người không đủ khả năng sống, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy đau lòng. Chính quyền quan tâm đến nông dân và quân đội, nhưng lại bỏ qua giai cấp công nhân mất việc. Bây giờ công nhân mất việc mới là người khổ nhất.

Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ nó chính sách phân phối thu nhập của quốc gia có vấn đề hay sao?

- Chị bây giờ bị bệnh thì cần phải chữa khỏi đã, có sức khỏe thì mới có thể đi làm.

Người phụ nữ xinh đẹp khuyên.

Không khuyên còn đỡ, vừa được khuyên mẹ cô bé đã khóc lên, với tay vào ngăn bàn lấy một tập giấy chứng nhận hiến máu ra nói:

- Tôi trước còn khỏe cũng đi hiến máu nhưng lần trước chồng tôi muốn truyền máu thì mỗi đơn vị bị thu 600 tệ.

Một người khác lắc đầu nói:

- Hội chữ thập đỏ nói người tham gia hiến máu sẽ được động viên và cấp giấy chứng nhận khen thưởng. Nhưng Tổng hội chữ thập đỏ lại yêu cầu máu đưa ra phải thu phí để bù chi trả. Ở thị trường máu Trung Quốc thì quyên góp là miễn phí nhưng bệnh nhân lại bị thu phí. Năm ngoái nước ta thu được 3935 tấn máu hiến tặng, Hội chữ thập đỏ đều nói mỗi đơn vị máu chỉ bán ra với giá 200 đến 220 tệ, tính ra cũng là 43,3 tỷ. Vậy bọn họ kiếm được bao tiền? Tiền này đi đâu? Hội chữ thập đỏ nói tiền xét nghiệm máu mất 20 tệ, túi chứa và các thứ khác tốn 160 tệ; tuyên truyền, vật kỷ niệm khoảng 50 tệ, tổng cộng là 280 tệ. Vì thế bọn họ bán máu với giá 220 tệ đã là rẻ rồi. Nhưng chúng tôi hiến máu chỉ nhận quà lưu niệm 50 tệ, hơn nữa vào bệnh viện xét nghiệm máu bình thường chỉ có vài chục tệ. Tôi đúng là tò mò con số 280 tệ kia là từ đâu mà ra.

Câu này không khác gì muốn tát vào mặt Vương Trạch Vinh. Đứng đó, hắn nghe người ta oán thán mà không khỏi đỏ mặt.

Người phụ nữ xinh đẹp kia nói tiếp:

- Tôi là bác sĩ ở bệnh viện, nói thật rất nhiều người bệnh dựa vào người hiến máu mà được sống lại, đó là việc thiện, là việc tốt. Dù Hội chữ thập đỏ có vấn đề thì chuyện hiến máu cũng là nhân đạo.

Vương Trạch Vinh tán thành nói:

- Chị nói rất đúng, có vài nơi xảy ra chuyện nhưng chúng ta không thể vì thế mà mất niềm tin vào chính quyền, phải tin vào sự nhân đạo của hiến máu.

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn mẹ con cô bé và nói:

- Chị yên tâm, chuyện nhà chị chính quyền nhất định sẽ không đứng nhìn.

Vương Trạch Vinh rút ví lấy 1000 tệ ra đưa vào tay người mẹ:

- Tiền này chị cầm đi chữa bệnh một chút, sau này đừng đánh con. Cô bé là niềm hy vọng của anh chị, phải dạy con cho tốt.

Cầm 1000 tệ, bà mẹ quỳ sụp xuống lạy Vương Trạch Vinh.

Nữ bác sĩ xinh đẹp cũng lấy ra mấy trăm tệ đưa cho chị ta, người đi theo cũng lấy chút tiền ra đưa.

Nhìn thấy thế, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy nặng trĩu trong lòng.