Quan Khí​

Chương 1609




Sau đó do Uông Nhật Thần gọi điện trao đổi với Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Trước khi về, Vệ Hồng Lâm đã nói với Vương Trạch Vinh:

- Cháu không nên một mình một người xông về phái trước, việc này cũng không có gì nhiều. Tỉnh ủy Giang Sơn biết nên làm như thế nào. Khương Tắc Xương dù như thế nào cũng sẽ được bảo vệ. Tỉnh ủy Giang Sơn nếu không chống đỡ được thì ông tin còn có người theo cháu cơ mà.

Trên đường về Vương Trạch Vinh vẫn suy nghĩ nếu chỉ là việc này nếu muốn làm Khương Tắc Xương mất chức Bí thư thị ủy Thường Hồng là rất khó khăn, về cơ bản là không thể. Chính quyền Trung Quốc đối phó chuyện như thế này cũng có nhiều kinh nghiệm mà.

Nếu như thật sự có động tác lớn thì cũng phải là sau này.

Nhưng đối thủ sẽ ra tiếp chiêu gì là điều Vương Trạch Vinh cần phải suy nghĩ.

Vào cửa, Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam đang nói chuyện với Hạng Tâm Lam.

Gần đây Hạng Nam hay thích đến nhà Vương Trạch Vinh, qua đó nơi đây cũng thành nơi trao đổi của Hạng gia.

Vương Trạch Vinh vào chào hai người và ngồi xuống.

- Hàm Yên đến nhà Bí thư Lâm.

Hạng Nam cười nói.

Hạng Tâm Lam cũng nói:

- Bí thư Lâm gần đây khá vui vẻ.

Vừa nãy bàn với mấy người Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh hiểu rõ đối thủ sẽ ra chiêu tiếp theo. Nếu là như vậy mình cứ phải ứng phó bị động cũng không hay.

Vốn Vương Trạch Vinh còn cho rằng đối thủ sẽ ra chiêu ở Thành phố Hải Đông, không ngờ chúng lại bắt đầu ở Thường Hồng. ĐỊa điểm này đúng là chọn tốt, vậy sau đây sẽ ra chiêu ở đâu?

- Trạch Vinh, nghe nói Bí thư Uông gọi con đi?

Nhìn vẻ mặt của Vương Trạch Vinh đầy lo lắng, Hạng Nam quan tâm nói.

Biết Uông Nhật Thần tìm Vương Trạch Vinh, Hạng Nam khá lo lắng vì sợ sẽ xảy ra chuyện.

Chuyện tố cáo Khương Tắc Xương vừa xảy ra, Uông Nhật Thần nhận được tin đầu tiên nên Hạng Nam không biết.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có chút chuyện ạ.

Hạng Tâm Lam cũng rất quan tâm chuyện của Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:

- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?

Bây giờ Hạng gia phát triển là dựa vào Vương Trạch Vinh nên hắn không thể xảy ra chuyện gì. Hạng Tâm Lam xuất phát từ điểm này nên cũng quan tâm đến việc của Vương Trạch Vinh.

- Là Khương Tắc Xương ở Thường Hồng có chút chuyện.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam cũng chú ý. Ông biết Khương Tắc Xương vốn là thư ký của Vương Trạch Vinh, Khương Tắc Xương có chuyện thì mục tiêu chính là nhằm vào Vương Trạch Vinh.

Sau đó Vương Trạch Vinh nói qua một lần.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, đây không phải việc nhỏ, phải chú trọng mới được.

Hạng Nam có nhiều kinh nghiệm, từ chuyện nhỏ này ông nghĩ ra rất nhiều điều và cảm thấy mục tiêu này là nhằm vào Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng nói ra những phân tích của Uông Nhật Thần.

Hạng Nam nói:

- Đúng thế, chuyện của Khương Tắc Xương không chỉ là của mình y, nó sẽ tạo phản ứng dây chuyền. Nhằm vào Khương Tắc Xương chính là nhìn trúng Thường Hồng là nơi con đã đạt thành tích. Mục đích của đối thủ là rất rõ ràng, mục tiêu cuối cùng chính là con.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ Thường Hồng đã là một trung tâm kinh tế của Trung Quốc, tốc độ phát triển rất nhanh. Từ kinh tế rất khó tạo vấn đề chỉ có thể tiến hành từ đội ngũ cán bộ mà thôi.

- Cháu nói đúng, đối phương nhằm vào đội ngũ cán bộ Thường Hồng, chỉ cần chứng minh đội ngũ cán bộ có vấn đề thì đủ để chứng minh người cậu bồi dưỡng có vấn đề.

Hạng Tâm Lam nói:

- Công ty đó thì cô cũng biết, đó là tập đoàn Hoa Phục, coi như tập đoàn lớn ở Thường Hồng. Cô đã điều tra qua thì trụ sở chính của nó nằm ở Bắc Kinh, do con một vị cục trưởng của bộ Xây dựng thành lập, bình thường dựa vào quan hệ của ông bố để mua đi bán lại các hợp đồng.

Nghe Hạng Tâm Lam nói xong, Vương Trạch Vinh càng thêm xác định là có người lợi dụng công ty này để nhằm vào mình.

Lúc này Uông Phỉ gọi tới.

- Trạch Vinh, em nghe được một tin là trong báo em có người đến Thường Hồng viết một bài về ô nhiễm môi trường của công ty ắc quy Thường Hồng. Nói là nguồn nước hạ lưu bị ô nhiễm, có không ít người bị ung thư.

- Không thể không đăng được sao?

Vương Trạch Vinh hỏi một câu, ở tình hình hiện nay thì càng ít tin về Thường Hồng đưa lên báo càng tốt.

- Hình như cấp trên ra chỉ thị nên không có biện pháp.

Lại là chuyện ở Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh thoáng cái nghĩ đến Phó Thốn Sơn, việc này xem ra có quan hệ đến Phó Thốn Sơn.

Nghe Vương Trạch Vinh kể, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Công ty ắc quy thật sự có ô nhiễm môi trường?

Việc này Vương Trạch Vinh hiểu rõ. Sản xuất ắc quy nếu nói không gây ô nhiễm môi trường là không thể, chỉ là ô nhiễm rất nhỏ mà thôi, thông qua kỹ thuật xử lý nên đã hoàn toàn giải quyết vấn đề. Hắn vẫn quan tâm chuyện này nên hay dặn mấy người Ngô Uy Hoa. Hơn nữa bây giờ quốc gia là cổ đông chính. Chuyện này quan hệ rất nhiều cho nên quốc gia coi trọng hơn nhiều người, căn bản là không thể nào có chuyện ô nhiễm môi trường cả.

Vương Trạch Vinh cũng nói qua tình hình mình biết với Hạng Nam.

Hạng Nam cười nói:

- Đây là chiêu thứ hai. Qua đó để chứng minh bộ máy Thường Hồng có vấn đề.

Hạng Tâm Lam nói:

- Chuyện này nếu đã xuất hiện thì cô thấy một số người sẽ không để nó ở trong phần kiểm tra đâu, mai nhất định sẽ lên mặt báo.

Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với lời này.

Xem ra có người bắt đầu vận dụng lực lượng quần chúng để thực hiện mục đích của mình.

Hạng Nam nói:

- Lần này đối phương ra chiêu rất độc, hai chiêu này đúng là khó đối phó.

Hạng Tâm Lam nói:

- Xem ra mục đích cũng không phải là đánh ngã Khương Tắc Xương.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đúng thế, đây là muốn nhằm vào cháu.

- Trạch Vinh, việc này thực ra không phải không thể cứu vãn. Trung Quốc chúng ta khác nước ngoài, chúng ta có đặc điểm riêng của mình mà.

Hạng Nam dựa lưng vào ghế và nói.

Vương Trạch Vinh cũng biết điều này. Trung Quốc có điểm đặc biệt của mình. Việc này chỉ cần thao tác tốt thì vấn đề nhìn qua rồi nói tiếp, thực ra chính là bên dưới làm loạn mà thôi, không gây ảnh hưởng đến tầm Trung ương.

- Thực ra hai chiêu này chỉ là thử mà thôi.

Hạng Nam nói.

Hạng Tâm Lam có chút lo lắng nhìn Hạng Nam:

- Vậy Khương Tắc Xương chỉ là một tấm lá chắn để nhằm vào Trạch Vinh mà thôi. Người khác nếu xử lý được Khương Tắc Xương thì sẽ nhằm vào Trạch Vinh.

Hạng Nam châm thuốc hút một hơi rồi nói:

- Bây giờ đã bắt đầu tranh đấu rồi.

Nói tới đây ông không khỏi lắc đầu và trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Vương Trạch Vinh biết vài điều nên hiểu ý của Hạng Nam. Hắn cũng có chút lo lắng, đám người Hoa Thái Tường đã bắt đầu sốt ruột rồi.

- Trước đây ý của bố là không muốn Trạch Vinh can thiệp quá sớm vào đấu tranh, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.

Hạng Tâm Lam nói:

- Đến vị trí của Trạch Vinh thì đúng là không thể đứng ngoài mọi việc được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chuyện đã đến bước này thì bọn họ hy vọng chính là có hỗn loạn. Đầu tiên là từ việc của Khương Tắc Xương để nhằm vào vấn đề cán bộ, qua đó đạt mục đích của chúng. Việc này chúng ta quyết không thể nhường, chỉ cần Khương Tắc Xương không có vấn đề mà chúng nói, con thấy cần phải ủng hộ Khương Tắc Xương.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Đúng thế, làm lãnh đạo phải như vậy. Người bên dưới đi theo con là bọn họ cần lúc quan trọng con bảo vệ bọn họ. Nếu như lần này con lui thì sẽ trúng kế người ta. Con lui bước thì người theo con sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ thấy không an toàn, đội ngũ cán bộ của con sẽ tan rã.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng sớm nghĩ tới. Hạng Nam nói ra, hắn cũng gật đầu đồng ý.

Đến bây giờ Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, việc này chỉ cần có cách thì cũng không phức tạp.

- Lần này đối phương đặt chiến trường ở Thường Hồng, nhưng con không hy vọng Khương Tắc Xương ngã xuống, nhiều người cũng không hy vọng như vậy.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:

- Đúng thế, bây giờ Khương Tắc Xương đang đối diện trực tiếp với đối thủ, không thể để mất. Con lo lắng việc này, bố đoán còn có không ít người lo lắng. Thường Hồng bây giờ đã là nơi mọi người tập trung vào.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng ta cũng cần phải phản kích một chút mới được, không thể để đối phương dắt mũi.

Hạng Nam xua tay nói:

- Việc này con để mấy người Uông lão đi làm. Phải học cách bảo vệ mình, công kích có thể nhưng đừng dùng hết lực lượng, phải có người lao tới thay mình.