Quan Khí​

Chương 1603: Trung tâm lý luận của Vương Trạch Vinh




Bắc Kinh bắt đầu có hành động đả kích thị trường bất động sản đã tạo ra không ít phản ứng phụ. Vì việc này Trung ương quyết định tổ chức hội nghị Bộ Chính trị để nghiên cứu. Vương Trạch Vinh cũng phải bay lên Bắc Kinh.

- Phó Thủ tướng LÝ.

Trong phòng họp, Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý liền vội vàng chào.

Một thời gian không gặp, Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Lý Kiền Ý không được tốt cho lắm.

Lý Kiền Ý cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, vừa đến Bắc Kinh à?

- Lần này Bắc Kinh đi trước cả nước, xem ra Hải Đông phải nhanh chóng làm theo mới được.

Vương Trạch Vinh nói.

Biết Vương Trạch Vinh khen cách làm của Bắc Kinh cũng là khen mình, Lý Kiền Ý mỉm cười nói:

- Đây là công việc mà các đồng chí Bắc Kinh đã làm, đúng là rất có thanh thế.

Vương Trạch Vinh nhìn Thi Xương Vũ đi bên cạnh Lý Kiền Ý, hắn dùng hai tay bắt tay Thi Xương Vũ:

- Hải Đông nhất định phải học tập các Dương Bắc Kinh. Không giấu gì Bí thư Thi, giá nhà Hải Đông cũng rất cao không giảm, bây giờ thấy Bắc Kinh đã có hành động và đạt hiệu quả nhất định, tôi dự định tổ chức nhân viên đến Bắc Kinh học tập kinh nghiệm.

Thi Xương Vũ nói:

- Đâu có vẫn là Hải Đông làm việc chắc chắn, tỉ mỉ.

Thi Xương Vũ bây giờ rất khổ sở. Sau khi Bắc Kinh có hành động khống chế thị trường bất động sản, y cảm thấy Lý Kiền Ý không những không thay đổi thái độ của mình, còn tạo khoảng cách nhiều hơn. Nhất là khi thấy các nơi trong cả nước bắt đầu có hành động giống Bắc Kinh, Thi Xương Vũ ít nhiều hiểu rõ mình đã làm không đúng với suy nghĩ của Lý Kiền Ý.

Tuy biết như vậy nhưng Thi Xương Vũ cũng không có cách nào khác. Cũng may Bí thư Lâm đã gọi tới yêu cầu y tới Lâm gia. Bí thư Lâm đánh giá rất cao về y. Có Bí thư Lâm ủng hộ nên Thi Xương Vũ cũng không còn quá lo lắng thái độ của Lý Kiền Ý đối với mình.

Rất nhanh các ủy viên đã tới trừ người đi công tác nước ngoài hoặc bị bệnh ra.

Chu Trạch Cương nhìn thoáng qua mọi người rồi nói:

- Hôm nay tôi được Bí thư Trịnh ủy thác chủ trì hội nghị này. Bây giờ giá bất động sản trong nước chỉ tăng không giảm. Trung ương nhiều lần đưa ra văn bản nhưng hiệu quả không tốt. Gần đây Bắc Kinh đã làm một vài công việc ở mảng này, khiến nhiều nơi đặt câu hỏi. Cho rằng chính quyền địa phương thu được một khoản thuế không nhỏ từ bất động sản, bây giờ lại khống chế giá bất động sản sẽ khiến tài chính địa phương gặp khó khăn. Điều này chúng ta cần cẩn thận nghiên cứu. Các ngành chính sách đã đưa ra vài báo cáo nghiên cứu, mọi người chắc cũng đã xem. Tôi hy vọng mọi người phát biểu ý kiến của mình.

Ủy viên trưởng Lý lên tiếng đầu tiên.

- Tôi biết đây là do đồng chí Kiền Ý và đồng chí Xương Vũ tiến hành, đầu tiên nên nghe ý kiến của bọn họ. Nói thật ở hoàn cảnh hiện nay thì muốn làm việc này là không dễ, làm mất lòng nhiều người. Bọn họ có thể đứng vững trước áp lực mà làm việc, Trung ương cần phải có sự khẳng định.

Ủy viên trưởng hiếm khi lên tiếng đầu tiên, y lên tiếng làm mọi người hơi ngạc nhiên.

Lý Kiền Ý vốn định xem tình hình rồi lên tiếng, bây giờ bị Ủy viên trưởng điểm danh, y biết mình dù như thế nào cũng phải đứng ra.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Ủy viên trưởng và thầm nghĩ đây là do Ủy viên trưởng thấy rõ tình hình của Lý Kiền Ý, nên đẩy Lý Kiền Ý ra trước.

Hoa Thái Tường lúc này cũng nhìn Ủy viên trưởng và có chút giật mình. Hôm nay có chút đặc biệt, có phải Ủy viên trưởng cũng bị kéo sang phía đối phương không?

Nghĩ vậy Hoa Thái Tường không thể để Lý Kiền Ý lên tiếng trước. Y ho khan một tiếng rồi nói:

- Việc này chúng ta phải suy nghĩ từ đại cuộc. Trung ương yêu cầu khống chế giá bất động sản có đúng không? Nhất định là không sai, nhưng vì sao ở chính quyền địa phương không có hiệu quả? Tôi thấy nó là do hoàn cảnh trong nước quyết định. Tài chính địa phương vốn khó khăn, nhiều nơi còn thiếu tiền trả lương cho cán bộ nhà nước, thị trường bất động sản phát triển mới khiến chính quyền địa phương nhẹ gánh đi đôi chút. Vì thế tôi cho rằng Trung ương khi làm việc này cần cân nhắc đến góc độ của chính quyền địa phương, phải suy nghĩ đến sự khó khăn của chính quyền địa phương.

Hoa Thái Tường lên tiếng như vậy ngoài việc y đại biểu cho tập đoàn lợi ích kia, còn có một điều là hy vọng được đông đảo cán bộ ở bên dưới ủng hộ. Đây là lực lượng rất lớn, y không thể bỏ qua.

Hoa Thái Tường bây giờ cũng rất bất đắc dĩ. Y biết mình và tập đoàn lợi ích kia ủng hộ lẫn nhau, lúc quan trọng hắn phải đứng về phía bọn họ. Dù trong lòng hắn có suy nghĩ khác nhưng cũng phải nói chuyện với bọn họ. Lực lượng đó rất lớn, mất lực lượng đó thì việc lên chức của y gần như không thể.

Lý Kiền Ý nghe Hoa Thái Tường nói vậy liền nghiêm túc nói:

- Dù là lý do gì cũng không bằng lợi ích nhân dân. Chúng ta là chính phủ của nhân dân, chỉ cần xuất hiện chuyện đi ngược lại ý dân chúng thì chúng ta phải kiên quyết đả kích.

Nghe Lý Kiền Ý nói như vậy, Vương Trạch Vinh phải thay đổi cách nghĩ của mình. Hắn vốn định ngồi xem mọi người đánh nhau, không muốn lên tiếng. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không nói là không ổn. Vì thế hắn nói:

- Phó Thủ tướng Lý nói đúng là làm người ta tỉnh ngộ. Không sai, chúng ta là chính phủ của nhân dân, là chính phủ phục vụ nhân dân. Nếu là chính phủ của nhân dân thì dù là nói chuyện hay làm việc điều đầu tiên phải suy nghĩ cho dân chúng. Nếu dân chúng có ý kiến về cách làm của chúng ta, chúng ta phải sửa lại. Ở việc này dù là lý do gì cũng không được chấp nhận.

Đầu tiên là Ủy viên trưởng nói ủng hộ Bắc Kinh, Lý Kiền Ý nói đến việc phục vụ nhân dân, bây giờ Vương Trạch Vinh lại nói càng khiến các vị ủy viên chú ý.

Gần đây người của Vương Trạch Vinh ở các nơi tiến hành không ít việc. Ngoài chống hủ bại ra còn đẩy mạnh công tác kinh tế, hiệu quả cũng rõ ràng. Vì thế quyền lên tiếng của hắn ở Bộ Chính trị cũng tăng lên đôi chút.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người và nói tiếp:

- Chính phủ là gì, đó là ngành phục vụ nhân dân, dùng cái gọi là tài chính địa phương có vấn đề nên phải lấy nguồn thu từ bất động sản để bù cho giá nhà là không hợp lý. Tôi muốn hỏi một chút, chính quyền địa phương và quốc gia có tự tìm nguyên nhân của việc này chưa?

Câu này chính là trực tiếp phản bác ý kiến của Hoa Thái Tường.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mắt Hoa Thái Tường giật giật. Y là Phó chủ tịch nước, là một trong chín thường trực Bộ Chính trị, vậy mà Vương Trạch Vinh nói thẳng như vậy.

Phó thủ tướng Chu Toàn Trùng là người Hoa hệ, thấy tình hình như vậy y đương nhiên phải giữ thể diện cho Vương Trạch Vinh nên nghiêm túc nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chúng ta ở góc độ khác nên nói bất cư việc gì cũng phải có lý lẽ.

Vương Trạch Vinh thoáng cái vọt lên trước trực tiếp chống đối với Hoa Thái Tường, Bí thư Trịnh ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng từ tư thế ngồi nghiêng về trước của ngài là nhận ra ngài rất chú ý.

Cũng có không ít người làm giống Bí thư Trịnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Phó Thủ tướng Chu, anh nói rất chính xác. Chúng ta làm bất cứ việc gì cũng phải có lý lẽ, tôi bây giờ muốn nói về suy nghĩ của tôi. Nước ta do chính sách đất đai nên Trung ương và chính quyền địa phương cấp tỉnh không trực tiếp nắm giữa bất cứ đất đai nào, chủ yếu là có chức năng quản lý. Mà chính quyền các thành phố, thị xã, quận, huyện thuộc tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương lại có quyền nắm giữ đất đại. Bọn họ vừa có chức năng quản lý, vừa có chức năng kinh doanh.

- Chính quyền địa phương lấy đất đai thành thương phẩm. Bọn họ giải tỏa đất với giá thấp, bán ra với giá cao. Bởi vì lợi nhuận từ việc này do chính quyền địa phương chi phối, thu nhập từ kinh doanh bất động sản sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của địa phương, tất nhiên sẽ khiến quản lý phục tùng kinh doanh. Kinh doanh đất công là chức trách của chính quyền địa phương, khách quan mà nói chính quyền địa phương là chủ thể của thị trường. Chính quyền địa phương có thể nói một câu là khiến giá bất động sản tăng cao. Đây là nguyên nhân chính khiến giá bất động sản của Trung Quốc không ngừng tăng lên.

- Chính quyền là làm gì, chẳng qua chỉ là cơ cấu phục vụ nhân dân, bây giờ lại thành nhà kinh doanh, đây là hành vi tranh lợi với nhân dân. Chính quyền nắm giữ quyền lực trong tay, có quyền lực thì sẽ phát sinh nhiều chuyện tổn hại đến nhân dân.

- Thưa các đồng chí, quốc gia chúng ta nhiều năm nói thay đổi chức năng của chính quyền, ở vài nơi mãi không có chuyển biến gì. Tồn tại một số ít người nắm giữ quá nhiều tài nguyên nên dẫn đến việc hủ bại. Chúng ta đây là đi sai đường.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phó Thốn Sơn cũng không thể để mặc hắn lên tiếng:

- Vậy tài chính của chính quyền địa phương giải quyết như thế nào? Không có tài chính thì chính quyền địa phương sẽ hành động ra sao?

Nhìn Phó Thốn Sơn, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi muốn nói một điểm có thể làm mất lòng một số đồng chí. Tôi muốn hỏi một câu, chúng ta hàng năm thu được nhiều thuế như vậy là dùng để làm gì? Thực ra việc vận chuyển của chính quyền hoàn toàn có thể dùng thu nhập từ thuế để duy trì, tại sao lại không ngừng tăng gánh nặng cho nhân dân. Ở chuyện này tôi thấy chính quyền chúng ta tồn tại một vấn đề rất lớn, đó chính là không có cái tâm phục vụ, chỉ có suy nghĩ tranh lợi. Thưa các đồng chí, có nguồn thu thuế lớn như vậy thì sợ gì không thể làm việc, nó đủ để duy trì sự hành động của chính quyền, chuyển biến chức năng của chính quyền không phải câu nói đầu môi. Nếu như chức năng của chính quyền hoàn toàn được thay đổi, chính thức thành chính quyền toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, tôi nghĩ quốc gia chúng ta sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề. Tôi muốn nói chính là chúng ta phải thành lập xã hội phục vụ nhân dân.

Vương Trạch Vinh nói nhiều như vậy mặc dù cảm thấy mình làm mất lòng một số người nhưng nói xong hắn lại thấy rất thoải mái.