Sau khi ngồi xuống, nhìn phó trưởng phòng phòng công an Mạc Đại Bưu đứng ở bên cạnh, Vương Trạch Vinh cũng không biết tên này thông qua lái xe của mình hẹn ra chỗ này để nói cái chuyện gì. Ra hiệu cho hắn ngồi xuống, tự lấy ra một điếu thuốc hút.
- Nói đi, có tình hình gì.
Vương Trạch Vinh nhìn Mạc Đại Bưu phó trưởng phòng công an ngồi ở đối diện.
Ở trong phòng công an thì Mạc Đại Bưu chỉ là một phó trưởng phòng không có thực quyền, thông qua quan hệ của Ngô Đại Giang, hắn liền hẹn Vương Trạch Vinh ra ngoài, nói là có tình huống trọng đại muốn báo cáo.
Mặc dù Vương Trạch Vinh được giao quản lý phòng công an, thế nhưng, bởi vì trưởng phòng công an Giải Khánh Tài là người của Trịnh Chí Minh. Về cơ bản thì cũng giống như Quách Khải Quốc, chẳng có mấy quyền ở phòng, lần này Ngô Đại Giang nói Mạc Đại Bưu muốn gặp riêng mình để báo cáo, tuy là không biết tình hình gì, nhưng hắn cảm thấy đây là một cơ hội để mình nắm giữ phòng công an. Đối với phòng công an, tuy Vương Trạch Vinh được phân công quản lý lĩnh vực này, nhưng từ khi nhậm chức tới nay, về cơ bản thì hắn không quan tâm đến chuyện tình của phòng công an này. Khi hắn lén trao đổi tin tức với Quách Khải Quốc thì được biết tên này cũng đang đau đầu vì phòng công an, Trịnh Chí Minh khống chế nơi này cực kỳ nghiêm ngặt, thực sự là địa phương mà "nước chảy cũng khó lọt".
- Phó chủ tịch Vương, trong đợt truy quét vừa rồi chúng tôi có bắt được một tên là Tần nhị cẩu, hắn được giao nhiệm vụ lợi dụng các thế lực xấu ép buộc thôn dân di dời để xây dựng nhà máy điện Tiểu Nhiễu Sơn, đồng thời sẵn sàng liều mạng khi cần.
Mạc Đại Bưu nói.
- Sao không báo cáo với trưởng phòng Giải Khánh Tài?
Mặc dù Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là việc lớn, nhưng trước tiên vẫn muốn làm rõ động cơ của Mạc Đại Bưu. Theo đạo lý thì việc này hẳn là do Giải Khánh Tài quản mà, sao lại báo cáo cho mình, hay là việc này có tính chất bí mật, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này nhất định là Mạc Đại Bưu có ý nghĩ gì đó.
Cắn răng, Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi hoài nghi trưởng phòng Giải Khánh Tài cũng tham dự trong đó.
Nói tới đây, Mạc Đại Bưu càng nói lớn:
- Phó chủ tịch Vương, chuyện bắt được Tần nhị cẩu thì trưởng phòng Giải cũng không biết, mà là do thành phố Đông Thành phái ra mới bắt được.
Lời này vừa nói ra, Vương Trạch Vinh nhìn Mạc Đại Bưu một cách chăm chú. Tên Mạc Đại Bưu này làm sao vậy, chuyện tình như thế sao lại lén tìm mình. Cục công an thành phố Đông Thành! Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh đoán rằng bên công an Đông Thành hẳn là người của Mạc Đại Bưu. Chắc là thành phố bí mật làm, mục đích chính là nhằm vào Giải Khánh Tài. Xem ra Mạc Đại Bưu là có chuẩn bị rồi.
Khi nói ra lời này thì Mạc Đại Bưu cũng rất là khẩn trương. Lén báo cáo với Vương Trạch Vinh, vượt cấp lãnh đạo trực tiếp của mình, nếu như Vương Trạch Vinh tin tưởng thì tốt. Còn nếu như Vương Trạch Vinh lại sinh ra cái nhìn đối với mình thì thật là lỗ mãng rồi.
- Có chứng cớ gì không?
Vương Trạch Vinh hút hết hai điếu thuốc mới hỏi. Nếu như thật sự có thể chỉnh Giải Khánh Tài thì Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ mà hoàn thành.
- Theo như Tần nhị cẩu khai báo. Đầu lĩnh của bọn chúng là Giang Đào mà chị gái của tên này lại là bồ của Giải Khánh Tài.
Nói tới đây, Mạc Đại Bưu còn bổ sung thêm một câu:
- Người phụ nữ đó tên là Giang Tinh, thị là tình nhân bí mật của Giải Khánh Tài. Thị biết rất nhiều chuyện.
- Đồng chí Mạc Đại Bưu, đồng chí là một công an lâu năm. Bất cứ chuyện gì cũng đều phải có chứng cớ. Mấy cái suy đoán thì không thể tin được.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói. Đối với loại chuyện mà chỉ dựa vào suy đoán này thì Vương Trạch Vinh cũng không hứng thú lắm. Nếu chỉ có như thế này thì lần gặp mặt này cũng chẳng cần thiết nữa.
- Phó chủ tịch Vương. Từ trước tới nay tôi luôn thu thập chứng cớ ở nhà máy điện Tiểu Nhiễu Sơn. Bằng chứng là thôn dân Đinh Đại Tổ bị đánh tàn phế cả hai chân, đám người Tần nhị cẩu có tham gia. Giang Đào là người lãnh đạo cụ thể. Chỉ với bằng chứng này thì bắt Giang Đào cũng không phải là vấn đề.
Mạc Đại Bưu nói, hắn biết nếu không đưa ra chút thông tin thật thì Vương Trạch Vinh cũng không thể ủng hộ hắn. Vài năm gần đây, Mạc Đại Bưu không chỉ có thu thập các thứ liên quan tới Giải Khánh Tài mà còn cả tài liệu về đám người của Trịnh Chí Minh nữa.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu đôi chút ý nghĩ của Mạc Đại Bưu, đoán là muốn làm việc này thì lực cản rất lớn, Mạc Đại Bưu hi vọng mình có thể xuất đầu vì hắn. Mặc dù vẫn chưa biết rõ hoàn toàn Mạc Đại Bưu muốn như thế nào, nhưng hắn có thể rõ ràng một điều là tên này không phải là người của Trịnh Chí Minh. Vương Trạch Vinh cũng biết, nếu như thật sự muốn đánh bại thế lực của Trịnh Chí Minh thì chỉ dựa vào đám người Mạc Đại Bưu thì căn bản là không thể. Chắc là tên này thấy hậu thuẫn của mình khá lớn nên hi vọng thông qua sự ủng hộ của mình để giành được thành công.
- Nói suy nghĩ của anh một chút đi.
Vương Trạch Vinh đoán Mạc Đại Bưu đã có chuẩn bị, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm làm chuyện đắc tội với thế lực to lớn của Trịnh Chí Minh này.
- Phó chủ tịch Vương, tôi nghĩ như vậy, muốn việc bắt giữ Giang Đào để đột phá, nhanh chóng lục soát và điều tra chỗ của Giang Đào. Theo như khai báo của Tần nhị cẩu, trong tay Giang Đào có 5 tài khoản giao dịch đen gần đây, chỉ cần có thể tra xét được thứ đó thì án này có thể đã xong phần móng. Nếu lại coi đây là cửa khẩu đột phá, tìm kiếm đầu mối, lôi được người đứng sau lưng ra. Mặt khác, Giang Tinh là tình nhân bí mật của Giải Khánh Tài, theo như lời của Tần nhị cẩu thì trong tay thị có không ít tài liệu, nếu như có thể tìm được một vài thứ từ thị thì việc này sẽ thuận lợi.
- Anh rốt cuộc nắm được bao nhiêu thành công?
Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này chỉ là suy đoán theo tình thế lý tưởng nên trong lòng có phần do dự.
Thấy sự do dự của Vương Trạch Vinh, Mạc Đại Bưu nói:
- Giang Đào có quan hệ mật thiết với ông chủ câu lạc bộ Ngưu Vũ, cũng đã từng có mấy loại giao dịch tương tự.
Nghe được lời này, trước mắt Vương Trạch Vinh lập tức hiện ra thảm trạng của những người bị chết cháy do hỏa hoạn, trong thâm tâm hắn vẫn muốn lôi được kẻ đứng đằng sau ra công lý. Đồng thời, Vương Trạch Vinh nghĩ Cổ Kiến Quân có quan hệ với câu lạc bộ, cảm thấy mình nếu muốn nắm giữ được một ít quyền lực ở huyện Khai Hà này thì thực sự phải làm một chuyện gì đó.
- Phó trưởng phòng Mạc, làm việc phải nhớ kỹ một điều, phải có chứng cớ.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn hỏi tại sao Mạc Đại Bưu lại để tâm tới việc này, nhưng hắn tán thành, chỉ cần có thể lôi được kẻ hậu thuẫn sau lưng đám hắc đạo kia thì hắn vui lòng ủng hộ Mạc Đại Bưu. Mạc Đại Bưu có vẻ là muốn làm một số việc, trước tiên để hắn làm đi, khi cần mình ở phía sau giúp đỡ hắn một chút, việc này có thể thử một lần.
Trong lòng Mạc Đại Bưu rất hớn hở, bởi vì hắn không có hậu thuẫn nên chỉ là dạng bù nhìn ở trong phòng công an. Thấy đã gần 40 tuổi đầu rồi, nếu không phát triển thì sẽ chẳng còn hi vọng gì, trưởng phòng Giải Khánh Tài thì không cùng đường với hắn. Trong phòng công an thì hắn vẫn âm thầm thu thập các chứng cứ bất hợp pháp của Giải Khánh Tài. Hắn là một người có mục đích lại để ý nên cuối cùng đã phát hiện Giải Khánh Tài làm rất nhiều chuyện bất hợp pháp. Từ trước đến này không dám ra tay nguyên nhân bởi vì sự tồn tại của Trịnh Chí Minh sau lưng Giải Khánh Tài.
Lần trước khi lên tỉnh tham gia hội nghị công tác hệ thống, trong lúc vô tình lại nghe ngóng được một số chuyện về Vương Trạch Vinh ở trên tỉnh, Mạc Đại Bưu liền động tâm. Giả như Vương Trạch Vinh thực sự có lai lịch lớn như vậy, có lẽ đây chính là một cơ hội của mình. Mạc Đại Bưu cũng muốn đánh cuộc một lần, nếu như Vương Trạch Vinh có bối cảnh lớn, mình có thể dựa vào hắn thì không chỉ trưởng phòng công an huyện mà lớn hơn nữa cũng có khả năng.
Lần này cũng là hi vọng qua việc này thử thái độ Vương Trạch Vinh một chút, nếu như Vương Trạch Vinh không dám chiến thì hắn sẽ dừng ý định đầu nhập vào Vương Trạch Vinh ngay lập tức. Nếu như Vương Trạch Vinh dám làm thì chứng tỏ sau lưng Vương Trạch Vinh có thế lực, cũng không sợ đám người Trịnh Chí Minh.
Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh đồng ý để mình đi thăm dò việc này, Mạc Đại Bưu cảm thấy mình có thể dựa vào đại thụ, hắn quyết tâm làm việc này thật tốt, để cho Vương Trạch Vinh có thể thấy được năng lực của mình.
Mạc Đại Bưu rời đi trong hưng phấn, Vương Trạch Vinh cẩn thận nghĩ lại được mất trong chuyện này, mục đích Mạc Đại Bưu "bật" Giải Khánh Tài đã rất rõ ràng, chính là hi vọng đoạt vị, đương nhiên là cũng có ý đầu nhập vào bên mình. Có thể có một người của mình tồn tại trong phòng công an, Vương Trạch Vinh luôn sẵn lòng.
Mấu chốt chính là vấn đề sử dụng hậu quả của việc này, bắt Giang Đào thì tin chắc rằng đám người Trịnh Chí Minh đang được hưởng lợi sẽ điên cuồng phản kích. Vương Trạch Vinh đã từng nghĩ rằng, xung quanh cái nhà máy điện Tiểu Nhiễu Sơn chắc chắn tồn tại các loại giao dịch tiền tài, trong huyện cũng sẽ có không ít người lọt vào, đến lúc đó mình có thể xông lên được hay không?
Nhìn quan khí của mình một cúht, từ sau khi đăng ký kết hôn tới nay, quan khí này càng lúc càng phát triển, chắc là sẽ không có chuyện gì!
Ngồi ở trên xe, Vương Trạch Vinh nói với Ngô Đại Giang:
- Đến Đảng ủy Công an huyện.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Quách Khải Quốc rất là nhiệt tình mời hắn ngồi xuống ghế salon, hắn đoán nhất định là Vương Trạch Vinh có chuyện mới tới.
Nghe được câu hỏi của Vương Trạch Vinh, Quách Khải Quốc cười khổ nói:
- Trạch Vinh, tôi cũng không dối gạt anh, anh biết đó, mặc dù tôi là bí thư đảng ủy Công an huyện, nhưng căn bản là không có biện pháp quản lý phòng công an, Giải Khánh Tài rất được bí thư yêu thích.
Vương Trạch Vinh kỳ thật cũng biết tình hình này, thấy được nỗi khổ tâm của Quách Khải Quốc, nói:
- Có người cho rằng lão Giải có một số hành vi bất hợp pháp, bí thư Quách thấy sao?
Chăm chú quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Quách Khải Quốc nghiêm túc hẳn lên, nói:
- Việc này thực ra đã sớm có nghe đồn, thế nhưng không có chứng cứ gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cán bộ lãnh đạo Khai Hà về tổng thể thì tốt, nhưng vẫn có một số ít người lại thiếu tư tưởng tổ chức.
Trong lòng Quách Khải Quốc mừng thầm, xem ra Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến phòng công an.
- Trạch Vinh, nên làm như thế nào thì cứ mạnh tay mà làm, bầu trời Khai Hà vẫn là màu hồng (tượng trưng cho cách mạng)
Quách Khải Quốc nói.
Suy nghĩ một chút, Quách Khải Quốc nói:
- Chuyện trong hệ thống thì tôi sẽ nghĩ cách phản ánh lên thượng cấp, chỉ cần hợp lý, có trật tự, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm.
Sau khi hai người về cơ bản đã đạt thành sự đồng thuận, Vương Trạch Vinh rời khỏi phòng làm việc của Quách Khải Quốc.
Bây giờ đã hết sức rõ ràng, tập đoàn lợi ích do Trịnh Chí Minh cầm đầu đám người ở huyện Khai Hà là rất lớn, một số hành vi bất hợp pháp cũng dính dáng tới bọn chúng. Nhà máy điện Tiểu Nhiễu Sơn là một công trình 10 triệu, trong đó tất nhiên tồn tại một số giao dịch lợi ích, lần trước mặc dù không giải quyết được câu lạc bộ Ngưu Vũ, nhưng liên quan đến xã hội đen thì chắc chắn là có. Nếu muốn chính thức vạch trần tấm màn đen này, Mạc Đại Bưu kia có thể làm được không?
Nên tìm nhiều con đường thì hơn, Vương Trạch Vinh nghĩ tới mấy người bạn học ở trong tỉnh, khi cần thiết thì tìm mấy người bạn học này xuất thủ cũng được.