Quan Khí​

Chương 1448: Cũng có lúc cần phản kích




Nghe Uông Nhật Thần phân tích, tư tưởng của Vương Trạch Vinh bắt đầu biến hoá lớn. Từ trước đến giờ hắn nhiều lúc tránh mũi nhọn là chính. Phương pháp này nhiều lần chứng minh sự chính xác của hắn. Nhưng sau đó Vương Trạch Vinh phát hiện cách này gây ra ảnh hưởng lớn đối với hắn, làm cho hắn thường hay nhường người khác.

Châm điếu thuốc hút, Vương Trạch Vinh suy nghĩ.

Nghĩ đến sự cứng rắn của mình khi ở huyện, thành phố, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình bây giờ giống như một quan chức Trung Quốc tiêu chuẩn. Theo hắn không ngừng tiến lên, tuy hắn vẫn còn duy trì suy nghĩ một lòng phục vụ nhân dân nhưng cũng muốn lợi ích hơn.

- Một quan chức, đặc biệt cán bộ cao cấp có phải là phải thuận theo quan trường không ông?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Nhật Thần nghe xong thì ngẩn ra, ông có chút khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.

- sao cháu lại hỏi như vậy?

- Cháu cảm thấy đôi khi càng làm theo cách của quan trường thì càng có nhiều người gây chuyện cho mình.

Uông Nhật Thần cười phá lên nói:

- Quan trường chính là như vậy. Chỉ cần vào quan trường thì nhất định lúc nào cũng phải đề phòng, có lẽ người thân cận nhất của cháu sẽ bán đứng cháu.

- Tranh đoạt lợi ích thì mọi người coi trọng lợi ích hơn cả.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng mà nói.

- Nhiệm vụ cơ bản của quan chức là giữ gìn sự phát triển của quốc gia, giữ gìn cho quan trường phát triển. Muốn làm như vậy thì dù y muốn hay không cũng phải làm việc vì dân chúng. Cháu có thấy là ở phương tây những người được lựa chọn đều hứa hẹn làm đủ việc tốt cho dân chúng.

Uông Nhật Thần nói điều này là rất có lý.

Uông Nhật Thần nói xong liền cười nói:

- Thực ra những lời ông nói thì dân chúng hiểu, quan chức hiểu nhưng khi lợi ích tới thì mọi người lại bỏ qua sự tồn tại của cu, hoặc là thầm nghĩ ít mang tới lợi ích cho dân chúng, cố gắng đạt nhiều lợi ích cá nhân.

Nghe Uông Nhật Thần nói, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút. Hắn bây giờ đã sắp tiến vào Bộ Chính trị, càng là như vậy thì lại càng có người muốn gây chuyện, vậy là như thế nào?

Bởi vì không rõ nên Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.

Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần nhấp ngụm nước rồi nói:

- Trạch Vinh, ông đã sớm muốn nói suy nghĩ của ông với cháu. Từ trước đến giờ cháu vẫn cố gắng đoàn kết mọi người, đặc biệt là quan hệ tốt với đám thiếu gia Bắc Kinh kia, vì thế đạt được nhiều ủng hộ. Bây giờ cháu thành người phát ngôn cho nhiều thế lực. Nhưng cháu có nghĩ đến cứ như vậy cháu không thể hình thành chủ kiến của mình, không thể có tiếng nói của mình. Ông phát hiện một vấn đề, theo sự phát triển của cháu, ý thức cá nhân của cháu cũng giảm đi. Tuy nói như vậy sẽ thuận lợi cho sự phát triển của cháu, nhưng cháu sẽ càng lúc càng buồn bực hơn.

Uông Nhật Thần nói trúng suy nghĩ trong lòng của Vương Trạch Vinh. Hắn đúng là phát hiện mình làm việc gì cũng lo sẽ ảnh hưởng như thế nào với mình, với người xung quanh.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng mà nói:

- Ông nói đúng, càng lúc càng có nhiều người vây quanh cháu. Đôi khi cháu làm việc liền suy nghĩ cho bọn họ.

Có thể nói chuyện với Vương Trạch Vinh như thế này, Uông Nhật Thần khá vui vẻ. Ông biết ai cũng phải qua cửa này, chỉ có qua cửa này thì ánh mắt mới nhìn xa được, làm việc gì cũng phải theo phong cách của mình.

Uông Nhật Thần nghĩ đến tình hình của chính ông, ông thở dài một tiếng. Ông khi lui mới phát hiện được vấn đề này. Bởi vì trước đó ông không nghĩ ra nên tầm nhìn còn hạn hẹp. Nghĩ đến bây giờ Vương Trạch Vinh đã bắt đầu phát hiện vấn đề, Uông Nhật Thần rất hưng phấn. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh thấy sự thiếu sót của mình, nếu làm tốt thì tầm nhìn của Vương Trạch Vinh sẽ xa hơn nữa.

- Trạch Vinh, cháu có nghĩ tới do có nhiều người vây quanh cháu, bọn họ cần gì, chẳng lẽ là vì nhân phẩm của cháu sao hay là cháu có khí thế bá vương?

Điểm này Vương Trạch Vinh đã sớm phân tích ra nên cười nói:

- Cháu xuất thân bình thường, có khí thế bá vương gì chứ, chẳng qua chỉ là có quyền mà thôi.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Nhiều người không nghĩ rõ việc này, tự cho mình là đúng, còn nghĩ mình có nhân phẩm, có khí thế bá vương.

Hai người cùng cười phá lên.

- Nếu mọi người mất đi chiếc mũ trên đầu thì ai cũng chỉ là một cọng cỏ mà thôi.

- Cháu có thể thấy rõ điểm này là được, nói rõ cháu không mất lý trí vì thành công. Mọi người vây quanh cháu là vì chiếc mũ trên đầu cháu, cho rằng đi theo cháu sẽ được chỗ tốt. Nếu là như vậy thì cháu sao phải để ý tới suy nghĩ của bọn họ?

Lời này của Uông Nhật Thần làm Vương Trạch Vinh chấn động. Hắn trước đây không nghĩ đến điều này. Uông Nhật Thần nói có lý.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh về lời này, càng nghĩ càng hiểu ra đôi chút.

Nếu không để ý đến những người đó, bọn họ có rời xa mình không?

Vương Trạch Vinh liền lắc đầu, mình xem ra quá chú ý suy nghĩ của người khác. Đúng là vì có suy nghĩ này nên hắn mất đi tinh thần đấu tranh trước đây. Một người không có tinh thần đấu tranh thì sao có thể phát triển được?

Dụi tàn thuốc vào gạt tàn, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Cháu muốn làm chuyện gì đó.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nở nụ cười. Ông biết tinh thần tranh đấu lại xuất hiện trên người Vương Trạch Vinh. Đây mới là tính cách của Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, cháu phải nhớ bất cứ lúc nào cũng phải có tính cách của mình. Cháu bây giờ có vị trí khác, nhất là sau khi cháu vào Bộ Chính trị thì sau lưng cháu không còn ai, chỗ dựa chính là cháu. Mọi người sẽ coi cháu là chỗ dựa. Dù cháu làm gì đó đều là quyết định của chính cháu, không ai có thể hạn chế cháu, không ai có thể chèn ép cháu. Chỉ như vậy tiếng nói của cháu mới vang dội, chỉ như vậy thì các tinh anh mới coi trọng cáu. Nếu không cháu nhận được chỉ là đám người muốn thuận lợi phát triển mà thôi.

- Cháu muốn làm một việc.

Vương Trạch Vinh nói xong rồi đứng dậy nói.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh đứng dậy, đặc biệt thấy tia sáng trong mắt hắn, ông rất hài lòng gật đầu.

- Không có gì phải lo lắng, cháu càng tỏ vẻ cứng rắn, mọi người càng coi trọng cháu.

Uông Nhật Thần cười nói.

Vương Trạch Vinh trực tiếp lái xe đến Thập cục.

Trên đường hắn đã gọi cho Vương Vân Long cùng Đằng Kim Hàng, yêu cầu bọn họ lập tức tới văn phòng Thập cục.

Khi Vương Trạch Vinh đến, hai người sớm chờ ở đây.

Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh vào văn phòng của mình ở Thập cục.

Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh mặc dù là Phó cục trưởng Thập cục, phụ trách khu vực Tây Nam nhưng hắn chưa đến văn phòng này bao giờ.

Nhìn hai thân tín tuyệt đối trung thành với mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Chuyện có liên quan đến tôi, các anh nói hết.

Vương Vân Long cùng Đằng Kim Hàng được gọi tới mà hỏi việc này nhưng bọn họ cũng không hề ngạc nhiên. Vương Vân Long nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi đang muốn báo cáo với ngài. Bây giờ truyền thông Mỹ có một vài nội dung liên quan tới con Tứ thúc của ngài. Trong truyền thông còn có nhiều tin nói ngài để mặc họ hàng muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên là như vậy.

Vương Trạch Vinh không hề ngạc nhiên. Hôm nay hắn tìm hai người là vì muốn làm chuyện gì đó.

- Điều tra ra nó xuất phát từ đâu không?

Vương Trạch Vinh tin năng lực của hai người Vương Vân Long, chuyện này người khác không tra ra nhưng Thập cục không thể không tra được.

- Tình hình cụ thể không dễ điều tra, chẳng qua chúng tôi phát hiện có quan hệ với Triệu Thường Lâm – con của Bí thư đảng ủy Chính pháp - Triệu Cao Cường.

Nghe thấy là Triệu Thường Lâm, Vương Trạch Vinh hừ lạnh một tiếng:

- Y không phải đến quân đội sao?

Vương Vân Long nói:

- Đã tới nhưng không vài ngày đã về, bây giờ có thân phận quân nhân. Bây giờ y còn có hàm thượng úy, rất oai phong.

Lần trước hắn đã thả Triệu Thường Lâm một đường vì việc đường sắt, không ngờ đối phương lại gây chuyện. Vương Trạch Vinh tin kẻ đứng sau chuyện này là Triệu Thường Lâm.

- Điều tra Triệu Thường Lâm cho tôi.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào hai người Vương Vân Long mà nói. Triệu Cao Cường thì sao chứ, hắn cũng cần ra tay.

Chưa thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh như vậy bao giờ, hai người Vương Vân Long có chút sợ hãi. Vương Vân Long nói:

- Chúng tôi vẫn đang thu thập tin về Triệu Thường Lâm, đã điều tra ra nhiều điều. Nếu lấy ra đủ để làm hắn chết.

Vương Vân Long do dự một chút rồi nói:

- Chủ yếu là có Triệu Cao Cường.

- Mai giao tất cả tài liệu cho tôi.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.