Quan Khí​

Chương 138: Cảm giác khi ngồi trên bàn chủ tịch




Cán bộ xã trong danh sách người tham dự đã được thông báo từ hôm qua. Sáng hôm nay bọn họ đều đến sớm và tiến vào hội trường Huyện ủy. Ai cũng biết nội dung hội nghị hôm nay đó là chính thức tuyên bố Vương Trạch Vinh nhận chức. Vương Trạch Vinh chỉ trong vài tháng đã là người nổi tiếng gần nhất huyện Khai Hà. Vương Trạch Vinh giữ chức phó chủ tịch thường trực làm tâm trạng mọi người rất khác nhau. Nhất là các đồng chí lão thành làm nửa đời mà vẫn là nhân viên càng thêm không cân bằng.

Vương Trạch Vinh chỉ là một thằng ranh 27 tuổi dựa vào cái gì mà có thể làm phó chủ tịch huyện.

Lời này mặc dù nói như vậy nhưng sự thật rõ rành rành ở đó, không phục không được. Tâm trạng mọi người tham gia đại hội rất khác nhau.

10h đúng, phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà dẫn đầu đoàn người đi vào. Thư ký của y cầm cặp đi sát theo sau.

Phía sau là trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Ngô Tân Quân, mặt hắn rất nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều muốn thấy mặt Vương Trạch Vinh. Hầu hết mọi người ngồi đây chỉ nghe đến tên của hắn chứ chưa từng thấy mặt.

Thấy Vương Trạch Vinh đi phía sau Lý Duy Hà vào trong hội trường, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hâm mộ, càng không ít người chửi thầm có chỗ dựa mạnh đúng là khác nhau.

Vương Trạch Vinh cảm thấy mình so với mọi người ngồi đây đúng là trẻ hơn nhiều. Một người 27 tuổi đã giữ chức phó chủ tịch thường trực, đây là điều chưa từng có ở huyện Khai Hà.

Vương Trạch Vinh đi rất trầm tĩnh, không ít người biết con đường hắn thăng quan của hắn đều cảm thấy khinh thường.

Người tham gia đại hội khá đông. Trên bàn chủ tịch, Thôi Minh Hà ngồi ở giữa. Bên trái y là Ngô Tân Quân, bên phải là Trịnh Chí Minh. Trương Thuận Tường ngồi bên cạnh Ngô Tân Quân. Lý Duy Hà ngồi bên cạnh Trịnh Chí Minh. Vương Trạch Vinh ngồi dưới Trương Thuận Tường, vị trí ngồi của từng lãnh đạo được quy định rất rõ ràng.

Lần đầu tiên ngồi trên bàn chủ tịch ở đại hội cấp huyện, Vương Trạch Vinh lúc này khá kích động.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn xuống dưới, lần này có rất nhiều người tham gia, khá nhiều người quen cũ ngồi bên dưới. Xã Hoàn Thành không cần phải nói, đám người Chu Hồng Thiên, Đinh Lỗi cũng có mặt bên dưới. Nhìn bọn họ trước đây hơn hẳn mình, Vương Trạch Vinh đúng là có chút đắc ý.

Lữ Hàm Yên ngồi ở vị trí trung gian, mặc dù hơi xa không thể thấy rõ nàng. Nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy quan khí của nàng khá mạnh, hoàn toàn nhất trí với hắn. Vương Trạch Vinh lại nhìn thấy Lữ Khánh Phân ngồi ở hàng phía trên, người phụ nữ này đúng là.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Lữ Hàm Yên như vậy sao lại có bà mẹ như thế.

Quan khí của Lữ Khánh Phân cũng cùng hướng với hắn. Bà mẹ vợ tương lai của Vương Trạch Vinh bây giờ khá là kích động.

Vương Trạch Vinh đang quan sát quan khí thì Lý Duy Hà đã vỗ vỗ mic mà nói:

- Kính thưa các lãnh đạo, kính thưa các đồng chí, hôm nay Huyện ủy triệu tập đại hội với toàn bộ cán bộ huyện có ba nội dung chính. Đầu tiên xin mời trưởng ban Ngô tuyên bố việc điều động nhân sự lãnh đạo huyện Khai Hà, nội dung thứ hai mời phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà phát biểu, thứ ba là mời Bí thư huyện ủy Trịnh Chí Minh phát biểu.

- Bây giờ chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Ngô đọc quyết định bổ nhiệm.

Lý Duy Hà vừa nói xong cả hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ngô Tân Quân.

Mặc dù đã sớm biết nội dung nhưng bây giờ chính thức tuyên bố sẽ khác. Ít nhất mọi người cho rằng chỉ khi tuyên bố thì mới là chính thức.

Ngô Tân Quân lấy một văn bản trong cặp, đeo kính rồi đọc:

- Quyết định của Thị ủy thành phố Hoa Khê, thông qua nghiên cứu của hội nghị thường ủy Thị ủy quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh giữ chức phó chủ tịch thường trực, thường vụ huyện ủy huyện Khai Hà.

Mặc dù đã sớm biết nội dung nhưng khi nghe thấy quyết định thì mọi người mới xem như Vương Trạch Vinh chính thức lên chức.

Ngô Tân Quân đọc xong liền tháo kính ra và im lặng.

Lý Duy Hà dùng sức vỗ tay nói:

- Tiếp theo mời phó bí thư Thôi phát biểu.

Mọi người lại vỗ tay.

Thôi Minh Hà nhìn quanh hội trường rồi nói:

- Kính thưa các đồng chí, vừa nãy đồng chí trưởng ban Ngô đã tuyên bố quyết định bổ nhiệm đồng chí Vương Trạch Vinh của Thị ủy. Đây là kết quả mà hội nghị thường ủy Thị ủy đã nghiên cứu, đây là khẳng định năng lực của đồng chí Vương Trạch Vinh, thể hiện rõ sự coi trọng của Thị ủy đối với bộ máy lãnh đạo huyện Khai Hà. Thị ủy tin rằng đồng chí Vương Trạch Vinh có thể đoàn kết dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy, ủy ban huyện để phục vụ nhân dân, đạt được các thành tích mới ở cương vị phó chủ tịch thường trực. Đồng thời Thị ủy cũng hy vọng các đồng chí huyện Khai Hà quan tâm giúp đỡ và phối hợp với đồng chí Vương Trạch Vinh trong công việc.

Nghe Thôi Minh Hà nói, các cán bộ huyện Khai Hà đều nhìn lên người Vương Trạch Vinh.

Trịnh Chí Minh đang thầm suy nghĩ về lời Thôi Minh Hà nói. Mặc dù bề ngoài là những lời khách sáo, nhưng rõ ràng có ý ủng hộ Vương Trạch Vinh. Cái gì mà trân trọng, ủng hộ, phối hợp với đồng chí Vương Trạch Vinh, trong này nhất định có chuyện.

Vương Trạch Vinh mặt không chút thay đổi nhìn mọi người bên dưới. Hắn có thể nhìn ra quan khí của mỗi người. Sau khi Ngô Tân Quân đọc quyết định bổ nhiệm, tâm trạng hắn đã bình tĩnh lại. Nhìn mọi người bên dưới, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy mình có chút trách nhiệm.

Vẻ mặt người bên dưới khá khác nhau. Có ghen ghét, có khinh thường, có than thở, có hưng phấn, có bất mãn. Đương nhiên những người này đều giấu tâm trạng sau vẻ tươi cười, từ ngoài mặt thì không thể nhìn ra.

Quan trường chính là như vậy, tâm trạng mà để lộ ra ngoài mặt thì không thể tiến bộ. Chỉ khi nào luyện được da mặt thật dày, không thể nhìn ra tâm trạng thì mới có thể tiến bộ.

Huyện Khai Hà có không ít kẻ lão luyện. Bọn họ biết ở tình huống hiện giờ thì Vương Trạch Vinh rất chú ý cái nhìn của mọi người đối với mình. Vì thế ngoài mặt tên nào cũng phải ra vẻ tươi cười, đắc tội Vương Trạch Vinh ở những lúc thế này thì không đáng.

Vương Trạch Vinh bây giờ muốn làm chính là hiểu được suy nghĩ thật của một đám người.

Vương Trạch Vinh đầu tiên quan sát quan khí của mấy người xã Hoàn Thành. Từ sau khi hắn rời đi, xã Hoàn Thành do Trịnh Thu Lực nắm giữ. Lần trước khi gặp thì thấy quan khí của Trịnh Thu Lực có vấn đề, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu quan sát lần nữa thì thấy quan khí của hắn vẫn như trước. Sao lại như vậy, theo lý thuyết hắn phải mạnh cơ mà? Nếu quan khí tan đi thì sẽ mất chức? Vương Trạch Vinh đúng là có chút khó hiểu, chẳng lẽ Trịnh Chí Minh đang toàn lực giữ hắn?

Vương Trạch Vinh lại quan sát quan khí của Trịnh Chí Minh và Trịnh Thu Lực, quan khí của Trịnh Thu Lực đang rất cố gắng đến gần Trịnh Chí Minh, nhưng quan khí của Trịnh Chí Minh lại muốn đẩy quan khí của Trịnh Thu Lực đi.

Chính là như vậy. Xem ra bố Trịnh Thu Lực xảy ra chuyện, Trịnh Chí Minh cho rằng Trịnh Thu Lực không còn giá trị lợi dụng. Vương Trạch Vinh thấy bước tiếp theo bộ máy nhân viên xã Hoàn Thành sẽ được điều chỉnh. Trịnh Thu Lực vốn không có bao nhiêu năng lực, là Bí thư huyện ủy nên Trịnh Chí Minh sẽ không sử dụng một kẻ không có giá trị như vậy, sớm muộn sẽ thay thế.

Cảm giác ngồi bên trên thật tốt, có thể quan sát mọi người.

Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình như một ngọn cờ đón gió, quan khí của các cán bộ bên dưới đang từ từ thay đổi.

Lý luận của Thôi Minh Hà rất cao. Y bắt đầu nói sang việc xây dựng đội ngũ cán bộ, đoàn kết bộ máy.

Vương Trạch Vinh lén quan sát quan khí của mấy lãnh đạo huyện ngồi trên đài.

Ngoại trừ hắn như một ngọn cờ, ba người Trịnh Chí Minh, Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà cũng như vậy, ngay cả Thiết Cương cũng như thế. Hắn cẩn thận quan sát quan khí của mấy người khác cũng vậy, chỉ là bọn họ ngã về một hướng nào đó. Ví dụ như Tả Chính, quan khí của hắn tuy đứng thẳng nhưng có một bộ phận lớn nghiêng về phía Trịnh Chí Minh.

Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ rất lạ, mấy người trên bàn chủ tịch như Đại tướng, người bên dưới như quân lính. Quan khí đại biểu cho thuộc hạ của từng vị tướng.

Theo quan khí hiện nay thì Vương Trạch Vinh cảm thấy binh lính của Trịnh Chí Minh rất mạnh. Bản thân hắn là vị tướng có thực lực yếu nhất. Đương nhiên cũng có mấy người không bằng hắn. Ví dụ như Thiết Cương, quan khí của hắn đứng thẳng không dựa vào phía nào. Người bên dưới cũng chỉ có vài người dựa vào hắn.

Lữ Khai Trung là phó chủ tịch huyện mới tới, Vương Trạch Vinh thấy không có mấy người có quan khí giống hắn. Quách Khải Quốc thì tốt hơn chút, cũng có nhiều người có quan khí cùng phía hắn.

Nếu như chỉ từ ngoài mặt thì Vương Trạch Vinh có lẽ rất hưng phấn bởi vì ánh mắt mọi người đều rất thân thiện với hắn.

Càng quan sát mọi người bên dưới, Vương Trạch Vinh càng cảm thấy tình hình trong huyện rất phức tạp.

Nhìn mấy thường vụ huyện ủy có quan khí khá giống mình, Vương Trạch Vinh mặc dù không biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào nhưng có một điểm rõ ràng đó là bọn họ cũng có điều bất đắc dĩ.

Xem ra phải tăng cường binh lính mới được.