Quan Khí​

Chương 1369: Người Hạng Nam tiến vào Bộ Giao thông




Đang nói chuyện, thư ký của Hạng Nam mang điện thoại vào. Nghe xong ông nói với Vương Trạch Vinh:

- Lát nữa có một đồng chí bên đường sắt tới.

Nghe thấy là đường sắt, Vương Trạch Vinh liền hiểu thế lực của Hạng Nam đã tiến vào đường sắt.

- Chuyện đường sắt chắc đã có kết luận rồi chứ bố?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Vấn đề của Bộ Giao thông là rất nghiêm túc, lần này Trung ương đã điều lực lượng rất mạnh tiến vào Bộ Giao thông, tra ra nhiều vấn đề. Có nhiều vấn đề không tiện công bố, Bí thư Lâm tức giận đến độ ném chén.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy thì khá giật mình, từ điều này có thể thấy vấn đề của Bộ Giao thông là rất lớn.

- Cả bộ máy chắc là liên quan hết chứ bố?

Vương Trạch Vinh nói.

- Một số ít đồng chí đã vượt qua thử thách. Trong cán bộ chúng ta mặc dù có vấn đề nhưng trong đó cũng có một số đồng chí tốt. Lát nữa sẽ có một đồng chí khá tốt tới đây.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút tò mò về người sắp tới. Cả Bộ Giao thông xảy ra chuyện mà người của Hạng Nam lại không sao, đồng chí này có tố chất rất cao.

Hạng Nam cười nói:

- Hôm nay nhân cơ hội này bố sẽ giới thiệu với con. Về sau con phải tự quan hệ.

Đây là Hạng Nam từng bước giao lực lượng cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ vị lãnh đạo đường sắt kia tới cũng do Hạng Nam bố trí.

- Lần này Trung ương quyết tâm cải tổ đường sắt. Một quốc gia nếu muốn phát triển lâu dài thì những việc như bên đường sắt đã làm sẽ gây nguy hại đến căn cơ cẩu quyết định. Trong quá trình phát triển kinh tế thì do lợi ích quá lớn mà một số cán bộ của chúng ta không chịu nổi thử thách. Trạch Vinh, chúng ta sống trên đời rốt cuộc là muốn cái gì. Tiền con không thiếu, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều người. Nếu quốc gia bồi dưỡng con, con phải làm tốt công việc vì quốc gia, vì nhân dân.

Hạng Nam nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố nói đúng, con cũng không ngừng tự nhận xét về mình. Bố yên tâm, con từ cán bộ xã phát triển đến bây giờ thì chỉ có một suy nghĩ đó là dồn hết tâm sức phục vụ nhân dân. Đường sắt là một vương quốc riêng, bình thường luôn nói với bên ngoài mà mình lỗ nặng, giống như là làm lao động khổ sai vậy. Con thấy rất nhiều cán bộ quốc gia có quan hệ với bên đường sắt.

Nghe Vương Trạch Vinh tỏ thái độ và nói chuyện đường sắt, Hạng Nam thầm gật đầu. Ông rất hài lòng với thái độ của Vương Trạch Vinh. Ông cười nói:

- Lời này mặc dù hơi quá khích nhưng đúng là như vậy. Mấy năm nay giá vật tư của Trung Quốc tăng lên, quốc gia cũng đưa ra nhiều chính sách. Cẩn thận nghiên cứu vấn đề này thì chúng ta phát hiện vấn đề giao thông là vấn đề rất lớn.

Vương Trạch Vinh cũng sớm nghiên cứu việc này. Nghe Hạng Nam nói tới vấn đề giao thông, Vương Trạch Vinh nói:

- Con cũng thấy như vậy, giá vật tư tăng cao thì có nhiều nguyên nhân. Cái khác không nói, nói việc thu phí đường. Giá thu phí là quá cao, trạm thu phí lại ngắn. Một xe đồ ăn trong quá trình vận chuyển giá không tăng lên không được, vậy tăng thêm bao nhiêu là hợp lý. Con thấy là vô cùng. Ở việc này biểu hiện chính là các tập đoàn lợi ích. Đường sắt cũng tồn tại vấn đề này. Ngoài việc sửa đường có vấn đề, cả quá trình vận chuyển cũng có vấn đề.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Tình hình này Trung ương cũng đã thấy giá thành tăng cao nhưng dân chúng không được hưởng thành quả lao động của mình, đây là bất công.

Nghe Trung ương chú trọng tới việc này, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ nhưng lại nặng nề nói:

- Thể chế giám sát của Trung Quốc đã đến lúc cần thay đổi. Rất nhiều lúc giám sát chỉ là cho có. Ví dụ như Ủy ban kỷ luật các tỉnh nếu không phải Bí thư ra lệnh thì bọn họ căn bản không dám làm gì. Cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến nhiều nơi mất khống chế.

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Việc này liên quan tới nội dung rất phức tạp. Lời này con nói ở nhà còn được, góc độ của con đã khác nên không thể nói ra ở ngoài.

Vương Trạch Vinh gật đầu và biết đây là Hạng Nam quan tâm tới mình, hắn cũng không nói thêm ở việc này. Góc độ của hắn bây giờ đã khác, từ từ đã thành tâm điểm chú ý. Mọi hành động lời nói đều phải cẩn thận.

- Trạch Vinh, Phó chủ tịch lần này tới Nam Điền chính là muốn thông qua con mà tỏ ý với chúng ta. Y đang trong thời kỳ quan trọng nhất, nếu được chúng ta ủng hộ thì khả năng lên làm Tổng bí thư càng cao hơn. Đừng thấy bây giờ về cơ bản đã xác định nhưng chưa đến cuối cùng thì ai biết tình hình sẽ như thế nào?

- Đúng thế, y bước tới thì mới vào cửa, con cũng phải bước thêm thì mới vào trong cánh cửa.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam cười nói:

- Không phải cứ tiến một bước là được, đó là cả một quá trình kéo dài. Con thấy tình hình của Lô Ninh Quốc đó. Y vốn có cơ hội cơ hội tiến thêm một bước nhưng bây giờ ra sao? Chỉ vì một câu nói mà y lộ ra suy nghĩ trong lòng, đây là điểm chết người.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Lô Ninh Quốc là người mà Lão bí thư chú tâm bồi dưỡng. Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện thì con thấy Lão bí thư rất đau lòng.

Hạng Nam gật đầu rồi tdno:

- Lão bí thư mặc dù có nhiều người, lực lượng mạnh nhưng về cơ bản đều là người cùng thời với ngài, trong số người mới chỉ có Lô Ninh Quốc là đứng đầu. Đáng tiếc Lô Ninh Quốc lại xảy ra chuyện, sức khỏe Lão bí thư vốn không tốt nên chuyện này là đả kích lớn đối với ngài.

Vương Trạch Vinh biết Lô Ninh Quốc có vấn đề về tư tưởng, vấn đề này không thể cứu. Nếu như vấn đề khác còn có thể cứu, nhưng có vấn đề về tư tưởng thì những người như Lão bí thư sao có thể yên tâm giao quốc gia vào tay người như vậy. Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc Liên Xô chính là vì giao quốc gia vào tay người như vậy nên mới tan rã.

Hai người nói chuyện một lúc thì lãnh đạo bên đường sắt là người của Hạng Nam đã tới.

Thấy người này đến, Hạng Nam ra hiệu cho y ngồi xuống rồi chỉ vào Vương Trạch Vinh:

- Người này thì chắc anh cũng biết, tôi không giới thiệu.

Người tới là một người đàn ông trung niên. Y chủ động đưa hai tay về phía Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Là Bí thư Vương.

Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Hồ Húc Đông, bây giờ là Phó bộ trưởng Bộ Giao thông.

- Ồ, Bộ trưởng Hồ.

Vương Trạch Vinh cũng dùng hai tay bắt tay đối phương.

- Trạch Vinh, con không cần khách khí với Tiểu Hồ, người một nhà mà.

Hạng Nam nói như vậy làm Hồ Húc Đông rất kích động. Y là một trong số các Phó bộ trưởng Bộ Giao thông, lại dựa vào Hạng Nam nên biết rõ tình hình Hạng gia. Vương Trạch Vinh là người nối nghiệp Hạng gia nên y trọng điểm chú ý. Bây giờ Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh như vậy, lời này có ý rõ ràng.

- Tiểu Hồ, Trung ương rất có ý kiến với Bộ Giao thông, rất nhanh sẽ điều chỉnh bộ máy. Năng lực của cậu rất mạnh, hơn nữa còn giữ được tính Đảng, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đánh giá cao về cậu. Cậu phải chuẩn bị tư tưởng.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói với Hồ Húc Đông:

- Nam Điền đang trong thời kỳ xây dựng và phát triển, tôi cũng muốn trao đổi với lãnh đạo Bộ Giao thông. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể trực tiếp tìm Bộ trưởng Hồ.

Hồ Húc Đông rất vui sướng. Hạng Nam nói như vậy thì nói rõ mình lên chức là việc đã được xác định.

- Bí thư Vương, tôi nhất định tiến hành phối hợp với ngài.

Hạng Nam cười nói với hai người:

- Tôi vừa nói rồi, người nhà mà. Trạch Vinh, Tiểu Hồ lớn hơn con, hai người gọi nhau là anh em mới được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hồ ca, lát tôi mời anh dùng bữa.

Hồ Húc Đông biết đây là Hạng Nam đang kéo gần quan hệ giữa y và Vương Trạch Vinh. Đối với việc này Hồ Húc Đông đương nhiên là vui. Hạng Nam mặc dù lui nhưng y đã được xác định là người Hạng hệ thì cần có chỗ dựa mạnh. Cấp bậc Vương Trạch Vinh bây giờ mặc dù tương đương y nhưng nếu Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì cao hơn mình nhiều.

- Trạch Vinh không mấy khi lên Bắc Kinh, để tôi mời.

Hạng Nam cười nói:

- Mời ăn gì chứ, hôm nay ở đây ăn cơm. Tôi cũng muốn nghe chuyện bên Bộ Giao thông một chút.

Ăn cơm xong, Hồ Húc Đông về thì Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:

- Hồ Húc Đông là Bộ trưởng Bộ Giao thông, có y ở Bộ Giao thông thì sẽ ủng hộ lớn đối với, phải làm tốt quan hệ với y.