Quan Khí​

Chương 1356: Bị thương không rời chiến tuyến




Lúc này Cao Cách Ninh đang nằm trong bệnh viện.

- Bí thư, tình hình trong tỉnh có chút phức tạp. Sau khi ngài bị thương thì Lô Xương Nghĩa đã báo cáo tình hình với Trung ương, hơn nữa còn nói ngài bị thương rất nặng. Bởi vì ngài ở bệnh viện nên Trung ương tạm thời quyết định do Lô Xương Nghĩa chủ trì công việc. Ngài không biết bây giờ ai ở tỉnh cũng chạy tới nhà Lô Xương Nghĩa.

Thư ký nhỏ giọng nói với Cao Cách Ninh. Là thư ký thì y không hy vọng Cao Cách Ninh mất quyền. Sau khi biết tình hình, y liền đến báo cáo với Cao Cách Ninh.

Cao Cách Ninh càng thêm lo lắng, nếu cứ như vậy thì vị trí của mình sẽ có vấn đề, quyết không thể để như vậy?

- Tình hình Bí thư Vương bây giờ thế nào?

Cao Cách Ninh biết sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh ở Bắc Cát rất lớn. Y chủ yếu muốn biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Từ khi vào bệnh viện, Cao Cách Ninh có cảm giác mình không còn tai mắt, vì thế càng thêm chú ý tình hình của tỉnh.

- Bí thư Vương chỉ gặp mấy người Phó chủ tịch Tiền, còn đâu đều ở phòng bệnh.

Thư ký cũng không rõ tình hình của Vương Trạch Vinh.

- Cậu nói với bệnh viện là tôi lập tức xuất viện.

- Vết thương của ngài?

- Nhiều chuyện như vậy cần xử lý, vết thương nhỏ mà thôi.

Thư ký gật đầu và đi làm thủ tục.

Lúc này lãnh đạo Cao hệ trong tỉnh cũng lục tục tới. Thấy Cao Cách Ninh sẽ ra viện, mọi người đền thở phào nhẹ nhõm. Một Phó chủ tịch tỉnh nói:

- Bí thư Cao, bây giờ ngài phải chủ trì tình hình tỉnh mới được, có người sợ thiên hạ không loạn.

Lúc này Viện trưởng đi theo thư ký vội vàng tới nói với Cao Cách Ninh:

- Bí thư, ngài cần tĩnh dưỡng nhiều, lần này bị thương vào gân nên nếu không tĩnh dưỡng là không được.

Cao Cách Ninh nghiêm túc nói:

- Trong tỉnh nhiều việc như vậy, tôi có thể nằm đây được sao? Các đồng chí, chúng ta là cán bộ Đảng viên, phải đặt công việc lên hàng đầu, không thể vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới công việc.

Viện trưởng nhìn Bí thư tỉnh ủy rồi cảm thấy trình độ mình còn kém. Y nói:

- Bí thư, giáo dục của ngài đáng để mọi người tiến hành học tập.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy – Hà Đại Bình nghiêm túc nói:

- Bắc Cát đúng là không thể thiếu được Bí thư Cao.

Sau khi xử lý xong chỗ này, Cao Cách Ninh đi đến phòng bệnh của Vương Đại Hải thì thấy Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với Vương Đại Hải. Cao Cách Ninh gạt tay thư ký ra rồi tự đi vào.

Thấy Cao Cách Ninh đi tới, Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên nói:

- Bí thư Cao, sao lại đi như vậy. Anh cần tĩnh dưỡng mà.

- Bí thư Vương, vết thương nhẹ không nên rời chiến tuyến, tôi bị chút vết thương nhỏ thôi mà, không có việc gì.

Uông Nhật Thần liền cười ha hả mà nói:

- Nói rất đúng.

Mọi người đương nhiên hiểu suy nghĩ của Cao Cách Ninh.

Vương Trạch Vinh nhìn bên chân bị chém của Cao Cách Ninh, rồi nhìn Cao Cách Ninh cứ bước đi là đổ mồ hôi. Hắn thở dài trong lòng, Cao Cách Ninh này còn không biết vấn đề của mình. Có lẽ y đang suy nghĩ xem làm như thế nào để tranh đấu với Lô Xương Nghĩa.

Vương Trạch Vinh sau khi thấy nội dung chiếc đĩa thì biết Cao Cách Ninh rất nhanh sẽ ngã. Ả phụ nữ của Cao Cách Ninh sao lại ghi đĩa như vậy chứ?

Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình. Hắn thầm nghĩ mình cũng có vài người phụ nữ, sau này tuyệt đối không thể sơ sót để ai đó ghi hình thì lớn chuyện.

Sau khi đến chỗ Vương Trạch Vinh, Cao Cách Ninh liền ra viện. Y đến chỗ Vương Trạch Vinh là muốn cho Vương Trạch Vinh biết mình có thể ra viện.

Xe rất nhanh đến Tỉnh ủy, Cao Cách Ninh được thư ký dìu và đi vào phòng hội nghị Tỉnh ủy.

Thấy Cao Cách Ninh đến, các Thường vụ tỉnh ủy ngồi đây đều có chút giật mình.

Hôm nay Lô Xương Nghĩa triệu tập hội nghị để nghiên cứu vấn đề trong tỉnh. Không ai ngờ rằng Cao Cách Ninh lại ra viện và tới đây.

Đi theo sau Cao Cách Ninh thì cũng có mấy Thường vụ tỉnh ủy đi vào.

- Bí thư Cao, sao anh lại tới đây vậy?

Lô Xương Nghĩa có chút giật mình mà hỏi.

- Ha ha, có người nói tôi bị chém chết, có người nói tôi không thể ngồi dậy. Thực ra chỉ là vết thương nhẹ mà thôi. Tôi không phải khỏe lên rồi sao.

Cao Cách Ninh cười ha hả rồi tránh thư ký ra, y cắn răng đi tới ghế của mình và ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Cao Cách Ninh mới thở dài một tiếng. Vết thương ở chân làm y rất đau đớn.

Nói thật vài bước này làm y đi rất khó khăn, mỗi bước đều đau cả. Y có thể cảm nhận được vết thương trên đùi đã rách ra, nhưng không làm như vậy thì không được. Phải cho người ta biết mình không sao, dù đau hơn nữa cũng phải nhịn.

Cao Cách Ninh cười nói:

- Hôm nay họp về nội dung gì?

Phòng hội nghị lập tức trở nên yên tĩnh.

- Ha ha, Bí thư Cao tới làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Có Bí thư Cao phụ trách công tác Tỉnh ủy thì vấn đề của tỉnh đỡ hơn nhiều.

Lô Xương Nghĩa vừa cười vừa nói.

Thực ra hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, Lô Xương Nghĩa muốn nhân cơ hội này tạo uy tín của mình trong Tỉnh ủy. Bây giờ Cao Cách Ninh đột nhiên xuất hiện khiến Lô Xương Nghĩa không kịp đối phó.

Lô Xương Nghĩa đã nghĩ rõ, bây giờ cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều xảy ra chuyện, mình lại được chỉ thị của Trung ương là chủ trì công việc, đây là cơ hội tốt để mình bố trí nhân viên. Chỉ cần cho y thời gian, y sẽ nắm được tòan bộ Bắc Cát.

Nhưng không ngờ Cao Cách Ninh lại chịu thương mà về, điều này có nghĩa suy nghĩ của y không thành sự thật.

Bí thư đảng ủy công an Trần Phục Sinh nhìn Cao Cách Ninh rồi cười thầm trong lòng. Cao Cách Ninh này đúng là biết nhịn đau. Y cười nói:

- Bí thư Cao, nghe nói vết chém rất sâu, ngài nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Nếu vết thương bị vỡ thì rất khó chữa khỏi.

Cao Cách Ninh nhìn Trần Phục Sinh rồi cười nói:

- Không nghiêm trọng như vậy đâu, nếu như chút vết thương nhỏ như vậy không chịu được thì chúng ta sao có thể làm tốt công việc. Trung ương đặt trọng trách lên vai chúng ta, chúng ta phải đặt công việc lên đầu. Bây giờ Chủ tịch Hướng xảy ra chuyện, như vậy càng cần tôi gánh vác. Ở tình hình này tôi sao có thể nằm trong bệnh viện.

Lô Xương Nghĩa chửi thầm mấy câu trong lòng rồi nói:

- Tinh thần của Bí thư Cao đáng để chúng ta học tập.

Cao Cách Ninh nghiêm túc nói:

- Hướng Xung giết người là việc lớn của Bắc Cát. Dân chúng đang rất chú ý. Xảy ra chuyện như vậy nếu Tỉnh ủy nương tay thì dù là dân chúng hay Trung ương đều không đồng ý. Tôi thấy hôm nay nên trao đổi vấn đề này. Chúng ta cần mau chóng bắt Hướng Xung. Để người này bỏ trốn thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

Việc Hướng Xung tìm người giết Vương Trạch Vinh là việc lớn nên hội nghị lập tức nghiên cứu vấn đề này. Chuyện rất nhanh đã được thông qua.

Hội nghị tiến hành khá nhanh, Cao Cách Ninh về văn phòng, bác sĩ đi theo liền kiểm tra thì thấy vết thương hơi rách, chỉ có thể tiến hành xử lý một lần nữa. Sau khi bác sĩ thay thuốc xong, Cao Cách Ninh gọi cho Tổng bí thư.

- Tổng bí thư, tôi muốn báo cáo tình hình Bắc Cát với ngài.

- Đồng chí Cách Ninh, vết thương của đồng chí sao rồi?

Tổng bí thư hỏi.

- Xin Tổng bí thư yên tâm, tôi chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, hôm nay tôi đã chủ trì Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, không vấn đề gì.

Cao Cách Ninh cố tỏ vẻ mình không có vấn đề gì. Y hiểu sự nguy hiểm của vấn đề này. Nếu Lãnh đạo trung ương nghĩ mình không thể chủ trì công việc thì sẽ đổi người.

- Ừ đồng chí Cách Ninh, vấn đề của Bắc Cát rất nghiêm trọng. Các anh làm như thế nào vậy hả? Anh là Bí thư tỉnh ủy vậy mà bị người chém ở giữa phố, có một người chết nữa chứ.

Tổng bí thư lộ rõ vẻ không hài lòng với công tác của Tỉnh ủy Bắc Cát.

- Tổng bí thư, việc này có quan hệ với đồng chí Hướng Minh Chí.

Cao Cách Ninh vội vàng báo cáo tình hình để Tổng bí thư bỏ qua cho mình.

Tổng bí thư liền phê bình công việc của Bắc Cát. Bị Tổng bí thư phê bình một trận nhưng Cao Cách Ninh lại thấy vui và yên tâm.

Tâm trạng Cao Cách Ninh khá tốt, Hướng Minh Chí không rõ sống chết là cơ hội tốt để y bố trí nhân viên tại toàn tỉnh. Chuyện Hướng hệ khống chế Bắc Cát đã sắp không còn nữa.

Tiền Hồng lúc này đã đi tới phòng Vương Trạch Vinh. Y nói việc Cao Cách Ninh chủ trì hội nghị hôm nay ra với Vương Trạch Vinh, sau đó nói:

- Bí thư Vương, bây giờ chúng tôi nên làm như thế nào/

- Đầu tiên không cần làm gì.

Vương Trạch Vinh cũng muốn xem Chu Thế Khánh đến Bắc Cát sẽ như thế nào.

Bây giờ Vương Trạch Vinh cũng coi Chu Thế Khánh là đối thủ của mình. Nghe Chu Thế Khánh sẽ tới Bắc Cát, Vương Trạch Vinh bắt đầu có bố trí. Hắn nghĩ tới Chu Thế Khánh tốn nhiều công sức lôi kéo người Hướng hệ mà đột nhiên xuất hiện chiếc đĩa kia thì sao nhỉ? Vương Trạch Vinh muốn cười phá lên.