Quan Khí​

Chương 1330: Chu Chí Tường hẹn gặp




Tán gẫu chưa được bao lâu thì di động của Vương Trạch Vinh vang lên, khi lấy ra nhìn thì không ngờ là số của Chu Chí Tường bộ trưởng bộ giao thông.

Thấy vậy Vương Trạch Vinh nhíu mày lại, hắn không ngờ tên này lại gọi điện thoại tới nhanh như vậy. Hiện giờ mình chắc chắn phải triển khai thế đối lập với bộ giao thông, Vương Trạch Vinh biết cuộc quyết đấu giữa mình với người này là một cuộc thi của mình.

- Điện thoại của ai vậy?

Uông Phỉ hỏi.

- Chuyện của đàn ông thì em đừng quản nhiều!

Uông Kiều trừng mắt nhìn nàng một cái. Nói ra lời này Uông Kiều không nhịn được lén nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra lời này.

Đúng là không nghĩ tới Uông Kiều lại nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm khen trong lòng rồi liếc nhìn Uông Kiều với ánh mắt tán thưởng.

Tuy rằng ánh mắt là như thế nhưng miệng hắn vẫn trả lời:

- Là bộ trưởng bộ giao thông Chu Chí Tường gọi điện thoại tới.

Nghe thấy là Chu Chí Tường gọi điện thoại tới, Uông Nhật Thần mỉm cười nói:

- Xem ra có một số người ngồi không yên!

Vương Trạch Vinh ấn nghe điện thoại rất nhanh.

- Bí thư Vương, nghe nói anh tới Bắc Kinh rồi, thế sao không liên hệ với tôi một chút, có phải là khinh thường lão ca này hay không?

Vừa mở lời thì Chu Chí Tường đã thể hiện một thái độ thân thiết.

Nghe thấy Chu Chí Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội nói:

- Chỉ là về nhà xử lý một số việc, cũng đã nghĩ làm xong chuyện thì liên hệ với anh, vậy mà không ngờ anh lại gọi tới trước!

Đối với việc tin tức nhanh nhạy của Chu Chí Tường thì Vương Trạch Vinh xem như lại thêm hiểu biết, chuyến đi lần này của mình thì ngay cả tỉnh Nam Điền cũng chẳng có mấy người biết thế mà chỉ trong thời gian ngắn Chu Chí Tường đã biết việc này! Từ chuyện này có thể nhìn ra được Nam Điền cũng có mạng lưới tin tức của Chu Chí Tường, qua chuyện này thì Vương Trạch Vinh càng cẩn thận hơn khi bắt đầu quyết đấu với Chu Chí Tường.

- Ha ha, lần trước khi đến Nam Điền thì bí thư Vương đã chiêu đãi rất tốt, lúc ấy tôi đã nói rằng sau này anh tới Bắc Kinh thì tôi nhất định sẽ đáp lễ thỏa đáng, lần này xem như đã chờ được rồi, bất kể thế nào thì hai anh em chúng ta phải tụ họp cái nhỉ.

Là một bộ trưởng bộ giao thông mà Chu Chí Tường có thể nói đến mức này thì đã tỏ ra cúi thấp lắm rồi, mặc dù biết dụng ý của Chu Chí Tường nhưng giờ Vương Trạch Vinh lại không thể không đáp ứng, đành phải nói:

- Vậy đành phải phiền bộ trưởng Chu!

- Ha ha, vậy mới phải chứ, tối nay tôi thu xếp rồi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Chu Chí Tường nói với vẻ rất hớn hở.

Nói chuyện điện thoại xong, Vương Trạch Vinh nói với Uông Nhật Thần:

- Chu Chí Tường nói muốn mời cháu ăn cơm tối nay.

Uông Nhật Thần mỉm cười nói:

- Ăn cơm cùng hắn thì nhất định phải chú ý chừng mực, nên làm thì làm, không nên làm thì nhất định không thể làm!

Lời này khá hàm hồ nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có thể nghe ra được, bữa cơm hôm nay không giống như bữa tiệc bình thường, giữa song phương khó tránh khỏi giao phong. Lời của Uông Nhật Thần rất có thâm ý, Chu Chí Tường sẽ áp dụng mấy biện pháp mua chuộc.

Nghĩ tới việc lần này tới Bắc Kinh cũng có thể đi xem Thập cục, còn có một vài chuyện trong tỉnh phải xử lý, Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu còn có việc phải xử lý, buổi tối sẽ tới sau.

Uông Phỉ hỏi:

- Anh tới Bắc Kinh chuyến này không phải là vì chuyện đường sắt à, sao lại còn có chuyện?

Nàng thấy hiếm khi Vương Trạch Vinh mới tới Bắc Kinh nên rất muốn ở bên hắn nhiều hơn.

Uông Kiều nói:

- Anh có việc thì đi đi, chuyện của anh quan trọng.

Uông Nhật Thần cũng nói:

- Giờ Trạch Vinh là bí thư tỉnh ủy nên có nhiều chuyện, cháu cứ đi làm chuyện của cháu đi.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Uông Kiều nói với Uông Phỉ:

- Tiểu Phỉ, đừng trách chị không nhắc nhở em, nếu em muốn thật sự đạt được hạnh phúc thì tốt nhất đừng có hồ đồ!

- Ông phải đi ngủ một chút, hai đứa nói chuyện nhé!

Uông Nhật Thần liếc nhìn hai nàng một cái rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.

Đợi Uông Nhật Thần đi rồi, Uông Phỉ hỏi đầy khó hiểu:

- Tiểu Kiều, chị vừa nói vậy là có ý gì, em chỉ hỏi Trạch Vinh một chút mà không được sao?

- Tiểu Phỉ à, hoàn cảnh của chị thì em cũng thấy đó, hiện giờ chị rất hâm mộ tình hình của hai người. Ông nội vừa rồi mới nói, tích phúc rất quan trọng, em đừng có phúc mà không biết hưởng, Trạch Vinh là một người làm đại sự nên làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý cung kính. Chuyện gì em cũng muốn hỏi thì lần một lần hai còn được chứ còn sau này thì Trạch Vinh sẽ nghĩ như thế nào?

- Không phải là em quan tâm đến anh ấy sao, vậy có gì sai chứ?

- Sai thì không sai nhưng một người đàn ông mạnh mẽ thì sao có thể dễ dàng nhân nhượng người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình. Hiện tại em phải thuận theo Trạch Vinh nhiều hơn mới được, chỉ có như vậy thì hắn mới cảm nhận được điều tốt của em, còn không thì Trạch Vinh sẽ càng ngày càng phản cảm với em!

Lời này khiến cho Uông Phỉ sốt ruột, vội hỏi:

- Trạch Vinh thật sự có thể nghĩ vậy sao?

- Có những lúc người phụ nữ tốt nhất đừng tỏ ra quá khôn khéo, cũng không nên mạnh mẽ quá, người phụ nữ nào càng khôn khéo, càng mạnh mẽ thì càng không có được một gia đình hạnh phúc. Đây là chuyện mà nhiều người đã nghiệm chứng qua, chị cũng không hi vọng em sẽ phạm phải sai lầm tương tự.

Uông Phỉ nghe xong lời này liền ngẫm nghĩ một hồi mới gật gật đầu nói:

- Việc này đúng là em chưa từng nghĩ tới.

Vẻ mặt của Uông Kiều khá u ám nói:

- Trạch Vinh là một người đàn ông tốt, phải biết quý trọng mới tốt! Làm lãnh đạo tới địa vị như hắn thì nếu là người khác e đã sớm gái gú lung tung xèng cả rồi, em nhìn Trạch Vinh đi, tuy nói cũng có mấy người phụ nữ nhưng hắn cũng không ra ngoài làm loạn, điều này thật không dễ dàng rồi!

- Hôm nay nghe chị nói như vậy thì em cũng tán đồng, Trạch Vinh thật sự quá mềm yếu!

Uông Phỉ tự nói.

Uông Kiều khẽ cười nói:

- Tiểu Phỉ à, đây mới là ưu thế lớn nhất của Trạch Vinh, em cho là người trong quan trường có tính cách rõ ràng thì rất tốt sao? Sai rồi! Một quan chức, đặc biệt là một quan chức cao cấp, chị đã từng gặp ít nhiều nhân vật có tính cách rõ ràng, chị nói cho em biết, người trong chốn quan trường phải luôn biết thay đổi mình, nếu một người luôn có tính cách rõ ràng thì nhất định hắn sẽ khó có thể tiến xa được! T

- Không đúng, em xem rất nhiều sách quan trường và điện ảnh, trong những thứ này thì có quan chức nào không phải là nhân vật có tính cách rõ ràng đâu?

Uông Kiều lại cười nói:

- Đó đều là những nhân vật hư cấu, em là người trong gia đình quan chức, em nhìn đám quan chức xung quanh xem có ai biểu hiện tính cách rõ ràng hay không?

Uông Phỉ nghĩ một chút rồi cười nói:

- Đúng là không thấy nhân vật nào đặc sắc!

- Vậy đấy! Người xung quanh em có ai mà không là đại nhân vật, nếu quả thật bọn họ đều là người có tính cách rõ ràng thì chắc là bọn họ đã sớm bị chỉnh xuống. Làm quan phải giống như Trạch Vinh, em thấy biểu hiện bề ngoài của hắn đều là bộ dạng thỉnh giáo mọi chuyện, không hề có điểm nào rõ ràng, dứt khoát, kỳ thật rất nhiều người đều bị hắn lừa! Chị thấy Trạch Vinh này thực chất là người cực kỳ tinh minh, người khác nhìn từ bề ngoài thì không biết, còn em là người của hắn lẽ nào cũng không nhìn ra rất nhiều chuyện Trạch Vinh đều như đã định liệu trước. Em nhìn mỗi bước hắn từng đi thì biết, có khi nào hắn đi lầm đường không?

Lúc này Uông Phỉ đắc ý nói:

- Chị cũng không nhìn ra hắn là chồng của ai à!

Nói xong câu này thì Uông Phỉ cũng cảm thấy rất kỳ quái, nói:

- Nói thực em cũng thấy rất kỳ lạ! Chị bảo Trạch Vinh có phải là có năng lực đặc biệt hay không, từ trước tới nay, ngay cả khi nhóm người ông nội chưa có chủ ý chắc chắn thì Trạch Vinh đã mạnh tay làm rồi, kết quả cuối cùng thì bao giờ Trạch Vinh cũng đều làm chính xác!

- Nói bậy! Đây là năng lực của Trạch Vinh, đừng thấy hắn thấy việc gì cũng hỏi nhưng kiểu hỏi này của hắn chẳng qua là để kiểm chứng phán đoán mà thôi, tính cách của Trạch Vinh thực sự không rõ ràng sao? Không phải, trong lòng hắn có lý tưởng riêng, và vì vậy hắn vẫn sẽ không thay đổi mình quá. Em hãy nhìn đám công tử ở Bắc Kinh này xem, hầu hết đều là dựa vào lực lượng gia tộc để ra ngoài làm quan chức, có mấy người có năng lực tụ tập, đoàn kết nhiều người quanh mình như Trạch Vinh không, bọn họ đều không làm được mà Trạch Vinh lại làm được, đây là tố chất cần có của một bậc bề trên!

Khi Uông Kiều nói lời này thì biểu tình trên mặt rất đặc biệt.

Uông Phỉ thì không phát hiện ra điều này, nói:

- Chị nói rất có đạo lý, quan trường là một thùng nhuộm lớn, nếu muốn lăn lộn được thì đầu tiên phải tự nhuộm mình một chút, miễn là không nhuộm trái tim mình là được! Hi hi.

Nói xong liền nở nụ cười.

- Chúng ta đều hi vọng nhìn thấy người trong quan trường có chính khí, tính cách rõ ràng như trên TV, nhưng dù sao đó là những hư cấu quá mức, có thể làm được như Trạch Vinh thì ở trong chốn quan trường mà nói đúng là cực kỳ hiếm thấy!

- Tiểu Kiều, chuyện của Lâm Khâm và chị làm sao bây giờ?

Nói xong chuyện của Vương Trạch Vinh, tâm tình của Uông Phỉ khá tốt liền hỏi thăm về chuyện của Uông Kiều và Lâm Khâm.

- Đời chị xem như bị hủy rồi, có nhà cũng như không, hắn có một người phụ nữ ở huyện, còn sinh một đứa con chung, tuy rằng bố của hắn có ý kiến về chuyện này nhưng mẹ hắn thì đã có ý nhận đứa bé đó về nhà nuôi!

- Tại sao có thể như vậy!

Nghe nói như thế, Uông Phỉ cảm thấy bất bình thay.

- Ai bảo chị với Lâm Khâm mãi không có con, người già cũng muốn đứa bé đến điên lên rồi!

Nghĩ đến chuyện Uông Nhật Thần nên Uông Phỉ ít nhiều cũng hiểu được Lâm phu nhân, trong giây lát nàng chẳng biết mình nên khuyên như thế nào.

Nghĩ một chút, Uông Phỉ mới lên tiếng:

- Cuộc hôn nhân của chị với Lâm Khâm thì không có khả năng bỏ, điều này thực sự không công bằng với chị. Dựa vào việc Lâm Khâm có gái ở bên ngoài thì chị cũng có thể có trai ở ngoài!

Nói đến đây Uông Phỉ hơi ngẩn ngơ một chút khẽ nói:

- Tiểu Kiều, em có thể thấy chị có ý với Trạch Vinh, chị đừng bảo mình không có đó nhé!

Lời này khiến mặt Uông Kiều đỏ bừng lên, đánh Uông Phỉ một phát, nói:

- Nói loạn gì đó, hắn là chồng của em mà!

Uông Phỉ nói một cách nghiêm túc:

- Nếu như chị có một đứa bé thì cuộc sống của chị ở Lâm gia có khá hơn một chút hay không, đến lúc đó thì mẹ của Lâm Khâm cũng sẽ không dám đưa đứa bé ở huyện về!

Uông Kiều nghe nói như thế mặt liền biến sắc, nói:

- Bỏ đi, đừng nói chuyện nhàm chán đó!

Dứt lời liền đứng lên nói:

- Chị còn có việc, chị đi trước đây.

Thấy Uông Kiều động tác đứng dậy rời đi, Uông Phỉ nhìn theo bóng lưng Uông Kiều như có điều suy nghĩ.