Quan Khí​

Chương 1301: Lão bí thư cũng không ép được




Ngồi trong căn biệt thự mà Uông Phỉ mua từ lâu, Vương Trạch Vinh vừa uống trà sâm vừa nhăn mày nói:

- Anh thì đang khống chế giá nhà ở Nam Điền còn các em thì lại liên tục mua nhà trong cả nước!

Uông Phỉ đang mặc trang phục ở nhà nên đẹp một cách dân dã, đặc biệt cái bộ dạng con gái nhà lành mềm mại có sức hấp dẫn rất lớn với đàn ông. Uông Phỉ ngồi bên cạnh ôm cánh tay Vương Trạch Vinh nói:

- Nhà cửa này là em mua lúc trước, Nam Điền kiềm chế giá nhà thì em khẳng định là sẽ ủng hộ.

Vương Trạch Vinh cũng nói cho có thôi chứ chuyện như vậy trong nước quá nhiều, kiềm chế giá nhà, đất cũng không phải như tính toán sau thu hoạch hay sổ sách... Trước kia muốn mua thì mua miễn là có tiền, trong chính sách hiện tại thì cũng vẫn có thể mua, hắn chỉ nói vậy thôi chứ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.

Tiểu Phỉ đến thì Vương Trạch Vinh đương nhiên thích thú.

- Con có nghe lời hay không?

Vương Trạch Vinh hỏi thăm về con.

- Ông nội rất thích con, ngày nào không gặp là rất nhớ, dù sao ông cũng không có chuyện gì nên giao cho ông luôn. Anh không biết chứ bố mẹ cũng rất thích con chúng ta.

Sau khi Uông Phỉ đến thì Vương Trạch Vinh gần như đến tối mới tới khu biệt thự, nhìn Uông Phỉ càng lúc càng đằm thắm, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Bên các em hình như rất coi trọng chuyện kiềm chế giá nhà đất của Nam Điền lần này?

Thấy Vương Trạch Vinh nói mấy câu là lại nói tới chính sự, Uông Phỉ bĩu môi nói:

- Lúc nào cũng chỉ nói chuyện công tác, anh có thể thoải mái một chút hay không!

Vương Trạch Vinh cười phá lên, từ sau khi tham gia vào quan trường, bất kể là nói chuyện gì thì hắn không thể không liên hệ với chuyện trên quan trường được.

Thấy Uông Phỉ nói với giọng không hài lòng, Vương Trạch Vinh vừa vuốt ve người Uông Phỉ vừa nói:

- Trên quan trường không tiến tất lui mà em!

Liên tưởng ngay tới chuyện Lô Ninh Quốc, tối hôm qua suy nghĩ rất nhiều về tình hình của Lô Ninh Quốc, sáng sớm hôm nay thì Hạng Nam cũng gọi điện thoại tới nói về việc này, từ những gì Hạng Nam nói thì Vương Trạch Vinh có thể nhận ra áp lực cực lớn của trung ương đối với việc này. Khi Hạng Nam nói chuyện cũng rất nghiêm túc, hắn cho rằng chuyện này là một trường tai nạn đối với Lô Ninh Quốc, có thể nói là chỉ cần một câu cũng sẽ phá hủy tiền đồ của hắn.

- Tối hôm qua ông em có gọi điện thoại cho anh.

Vương Trạch Vinh nói.

- Em biết việc này, ông nội gọi nói cho anh biết chuyện của Lô Ninh Quốc.

Uông Phỉ cười nói.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, Tiểu Phỉ nói:

- Không chỉ có ông nội nói cho em việc này mà cả Tiểu Kiều cũng gọi điện thoại tới nói.

Nghe thấy Uông Kiều cũng biết việc này, là một phó chánh văn phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện nên cái nhìn của nàng về việc này rất quan trọng, Vương Trạch Vinh lại hỏi:

- Cô ấy nói như thế nào?

- Anh dường như rất chú ý Tiểu Kiều đúng không? Có phải trong lòng có ý gì đó không?

Uông Phỉ trợn tròn mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh, nàng đã biết ý của Uông Kiều, giờ nghe được Vương Trạch Vinh hỏi thì không kìm lòng được đành hỏi.

- Nghĩ ngợi linh tinh!

Vương Trạch Vinh phát một vào mông Uông Phỉ.

Cái tát này Vương Trạch Vinh đánh rất nhẹ, làm cho tâm tình của Uông Phỉ được buông lỏng, cười nói:

- Anh đúng là cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là trăng hoa, nhưng phải cẩn thận đó, Tiểu Kiều không phải dễ tùy tiện đâu! Ai, Hàm Yên cũng thật là, làm sao lại không ở bên cạnh anh!

Mặt Vương Trạch Vinh nóng bừng lên, Uông Phỉ nói chuyện quá thẳng thắn.

Cũng may Uông Phỉ không nói nhiều về chuyện này, điều chỉnh sắc mặt nói:

- Tiểu Kiều nói lần này Lô Ninh Quốc phạm phải vấn đề không bình thường, nghe nói tổng bí thư Lâm rất tức giận.

Quả nhiên là như vậy!

Vương Trạch Vinh cũng kinh hãi, có đôi khi chỉ một câu nói là có thể biểu lộ suy nghĩ chân thực từ đáy lòng của một người, có lẽ Lô Ninh Quốc chỉ nói vô tình nhưng những lão già thành tinh thì hoàn toàn có thể nghe ra được điều gì đó từ trong lời này.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh mới nhớ tới người phụ nữ này của mình cũng là một phóng viên có danh tiếng, nàng cũng có cái nhìn riêng của mình đối với một sự việc, Uông Phỉ cũng không phải người bình thường.

Uông Phỉ ngồi vào trong lòng Vương Trạch Vinh, vừa âu yếm lồng ngực vừa nói:

- Tình thế Trung Quốc lúc này rất tốt, tuy rằng tồn tại vấn đề như vậy nhưng bản chất là tốt. Quốc gia coi trọng cuộc sống của dân chúng, hơn nữa còn cho công chức khó khăn vay một khoản tiền lớn để đảm bảo cuộc sống tối thiểu. Trong hoàn cảnh như vậy thì mâu thuẫn xã hội tuy có nhưng cũng không phải quá nổi trội, đúng lúc có thể hạ quyết tâm kiến thiết thì Lô Ninh Quốc lại nói ra lời như vậy. Đây chính là không cùng đường lối với trung ương, ai cũng biết lời này của hắn không ổn!

Kỳ thật Vương Trạch Vinh đã sớm hiểu được tình hình này, điều hắn quan tâm hiện giờ là hiểu rõ được thái độ của trung ương với Lô Ninh Quốc.

- Có thấy Tiểu Kiều nói thái độ của tổng bí thư Lâm về việc này hay không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Lắc lắc đầu, Uông Phỉ nói:

- Nghe nói tổng bí thư Lâm rất mất hứng, đồng thời mấy lão đồng chí đến nhà tổng bí thư Lâm nhiều lần cũng không phát biểu ý kiến!

Ồ!

Tin tức này khiến Vương Trạch Vinh chấn động, những lão đồng chí mà Uông Phỉ nói chính là những người không hỏi qua sự tình, bọn họ cùng chạy tới nhà tổng bí thư Lâm đủ chứng tỏ đây là một đại sự. Đừng nhìn những lão đồng chí này bình thường không nói chuyện nhưng nếu thực sự bọn họ nói thêm mấy câu thì vấn đề sẽ rất lớn!

- Tiểu Kiều nói, con đường đi có vấn đề, chị ấy nghe thấy một lão đồng chí nói to một câu: "Lô Ninh Quốc muốn nhốt chúng ta vào chuồng trâu bò một lần nữa sao?"

Vương Trạch Vinh biết những lời này là đủ rồi, điều này chứng minh lão đồng chí đến nhà tổng bí thư Lâm là do kinh hãi với tình hình thời đại. Lô Ninh Quốc nói ra câu đó khiến cho rất nhiều người lo lắng. Ngẫm lại tình hình của mình, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy không yên lòng, vạn nhất mà thực sự làm chuyện đó một lần nữa thì hắn dù là bí thư tỉnh ủy cũng nguy hiểm vạn phần.

- Đúng vậy! Nếu lại trải qua một lần nữa thì Trung Quốc sẽ lại lâm vào tình trạng hỗn loạn!

Vương Trạch Vinh cũng khá cảm khái, hắn đương nhiên cũng không hi vọng xuất hiện chuyện rút lui như vậy. Việc này không chỉ có mình mà tin rằng trong cả nước cũng có ít người hi vọng xuất hiện.

- Trạch Vinh, anh nói Lô Ninh Quốc kia có phải đầu óc có vấn đề hay không, ở chỗ khác nói câu đó thì không có ảnh hưởng nhiều lắm nhưng lại chạy tới chỗ kia nói, hai chuyện này đối chiếu lẫn nhau vẫn không thể hù ngã một nhóm người!

Uông Phỉ cười nói. Đối với nàng thì chỉ cần Vương Trạch Vinh không có chuyện gì thì nàng không sao cả.

Dưới sự vuốt ve liên tục của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ đã bắt đầu động tình, hơi thở đã có phần dồn dập.

Lúc này về cơ bản Vương Trạch Vinh đã có thể nghĩ ra, lần này Lô Ninh Quốc muốn qua cửa ải này thì vấn đề rất lớn!

Khi nghĩ đến Uông Kiều ở trong nhà tổng bí thư Lâm để thám thính tình hình thì Vương Trạch Vinh rất vui, mình xem như có một thám tử đã xâm nhập được vào tầng trung tâm. Chuyện như vậy người bình thường cũng không có khả năng dò la được, còn mình thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tin tức từ chỗ Uông Kiều, đây chính là một báu vật vô giá!

- Tiểu Kiều có phân tích tình hình của Lô Ninh Quốc không?

Vương Trạch Vinh tùy ý hỏi.

- Tiểu Kiều chỉ cho rằng vấn đề lần này rất lớn, Lão bí thư cũng chưa chắc đã ép xuống được!

Nhắc tới Lão bí thư, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, Tiểu Kiều phân tích rất đúng, kết hợp với lời của Uông Nhật Thần nói thì có thể nhìn ra được Lão bí thư thực sự rất tức giận đối với chuyện này.

Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của Lão bí thư, Lão bí thư bình thường là người thận trọng vững vàng, hầu như rất khó nhìn ra được thái độ từ biểu tình của lão. Giờ sau khi phát sinh chuyện như vậy thì Lão bí thư liền cáu kỉnh, đây hoàn toàn là do phẫn nộ không chịu nổi, chứng minh Lão bí thư cực kỳ không vui vì chuyện này.

Lão bí thư sẽ tán thành trở lại thời đại kia sao?

Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, bản thân Lão bí thư là một người kiên quyết tiến lên, từ các phương diện khi lão đảm nhiệm tổng bí thư tới giờ có thể nhìn ra được, ngài căn bản là không hi vọng lại trải qua thời kỳ như vậy một lần nữ. Xảy ra chuyện như vậy đối với Lão bí thư mà nói thì cực kỳ thất vọng mới đúng, có lẽ trong đầu hắn lúc này đang nghĩ về việc ký thác nhầm người.

- Đừng nghĩ nhiều như vậy!

Uông Phỉ khẽ nói ngắt quãng.

Hơi thở của Uông Phỉ càng thêm nặng nề.

Khi Vương Trạch Vinh nhìn lại Uông Phỉ thì mới phát hiện đôi mắt nàng đã mơ màng.

Bóp bóp mấy chỗ đầy đặn trên người Uông Phỉ vài cái, Vương Trạch Vinh cười lớn một tiếng rồi bế bổng Uông Phỉ đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn thấy bộ dạng động tình của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mau khai báo thành thật, lần này tới Nhật Bản có phải đã xem không ít những phim không thích hợp với trẻ em hay không?

Không ngờ Vương Trạch Vinh lại hỏi chuyện này, Uông Phỉ đỏ mặt nói:

- Trên TV đều như thế, người ta chỉ là bị ép xem!

Vương Trạch Vinh lập tức cười gian, nói:

- Chẳng trách lần này trở về em thay đổi rất nhiều, lá gan cũng lớn hơn hẳn.

Khi hai người vào bên trong phòng thì Vương Trạch Vinh chẳng còn bộ dạng bí thư tỉnh ủy gì nữa mà cười đùa trêu chọc người phụ nữ của mình.

Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái nguyên thủy, đối mặt với sự tấn công không ngừng nghỉ của Vương Trạch Vinh thì Uông Phỉ cũng dốc sức đáp lại.

Đây là chuyện mà trước kia Uông Phỉ chưa từng làm.

Đối với sự đáp trả kịch liệt của Uông Phỉ, chiến ý của Vương Trạch Vinh càng đậm.

Một điều thú vị là lần này Uông Phỉ lại chọn những động tác, tư thế mà nàng chưa từng sử dụng.

Thực sự không ngờ lại gặp tình huống như vậy!

Vương Trạch Vinh chưa từng làm việc này với Uông Phỉ mà lại thỏa mãn như vậy, trong lòng thầm nghĩ, đây mới là người phụ nữ chân chính của mình!

Sau trận chiến, Uông Phỉ nằm thở lấy hơi một lúc mới thỏa mãn nói:

- Em vốn còn tưởng rằng chỉ là chuyện trên TV! Hóa ra lại kích thích như vậy!

Câu nói này khiến Vương Trạch Vinh trợn tròn mắt.

Nhích vào sâu trong lòng Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ đột nhiên tập kích nói:

- Lúc anh làm chuyện này với em có phải nghĩ tới Tiểu Kiều đúng hay không? Nói vậy chắc anh hi vọng 3P hả?

Hả

Vương Trạch Vinh thầm đổ mồ hôi.

Thầm than một tiếng, quả nhiên là một người vừa mới trở về từ đất nước AV