Quan Khí​

Chương 1276: Giúp đỡ




Vương Trạch Vinh từ chỗ Hạng Nam biết được một tin đó là trước khi Đại hội diễn ra sẽ tiến hành điều chỉnh cán bộ trên quy mô lớn. Lần này người điều chỉnh sẽ là những kẻ có lập trường không kiên định.

Lần trước Tổng bí thư gọi đến, Vương Trạch Vinh cũng biết Trung ương sắp có động tác rất lớn.

Nghĩ đến Hà Quế Hỉ, Vương Trạch Vinh đoán lần này sẽ nhằm vào các nhân vật như vậy. Đây cũng là một điều nhắc nhở Vương Trạch Vinh, khi dùng người ngoài trung thành cũng phải chú ý đến lập trường của cán bộ.

Vương Trạch Vinh một đường phát triển từ cán bộ xã đến giờ, kinh nghiệm cũng từ từ nhiều lên, người của hắn cũng càng lúc càng nhiều. Thêm lực lượng của Hạng hệ, Uông hệ gia nhập, hắn đột nhiên phát hiện trong tay mình có một lực lượng rất mạnh.

Trong một khu rừng lớn thì loài chim nào cũng có, Vương Trạch Vinh cũng biết trong số người Vương Hệ cũng có con ngựa hại đàn.

Nghĩ đến người của Hạng Nam và Uông Nhật Thần đang từ từ dựa vào hắn, Vương Trạch Vinh bắt đầu thấy cần thầm điều tra ý của bọn họ.

Khi làm việc này, Vương Trạch Vinh đương nhiên nghĩ tới Thập cục.

- Bí thư Vương, nghe nói ngài lên Bắc Kinh, một số đồng chí chỗ tôi muốn báo cáo công việc với ngài.

Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi văn phòng của Hạng Nam thì Vu Dương gọi tới.

Nghe Vu Dương nói thế, Vương Trạch Vinh biết Vu Dương nhất định muốn mượn mình để lôi kéo nhân viên.

Nghĩ bây giờ cũng không có việc gì, Vương Trạch Vinh liền đồng ý.

Vu Dương cũng dần có chút thế lực ở Bắc Kinh, địa điểm bố trí rất ổn. thấy Vu Dương cùng mấy nhân viên bên công an sớm chờ ở đây, Vương Trạch Vinh bắt tay mọi người rồi ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh biết hôm nay mình tới chỉ là tạo thế, cho nên hắn cũng không nói chuyện công việc mà tỏ vẻ thân thiết với Vu Dương.

Bữa cơm kiểu này rất vô vị, thấy đám người đi theo Vu Dương rất cẩn thận, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng, trước đây mình cũng như vậy.

Hắn biết năng lực của mình bây giờ, Vu Dương mang đến những người kia chênh lệch quá nhiều với hắn, bọn họ sao không dám cẩn thận.

Bữa cơm này rất có hiệu quả, thấy Vu Dương mời được Vương Trạch Vinh, những người kia đều vui vẻ.

Ăn xong, Vương Trạch Vinh bắt tay bọn họ rồi rời đi.

Đây là một trung tâm giải trí ở Bắc Kinh, ngoài ăn cơm, xông hơi thì còn có đủ các loại phục vụ.

Tiễn mấy người đó, Vu Dương đến chỗ Vương Trạch Vinh xông hơi.

Khi Vu Dương tới, thấy Vương Trạch Vinh đã xông hơi một lúc, y vui vẻ nói:

- Không có biện pháp, nước Bắc Kinh quá đục.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh đó, không phải tôi nói anh, lâu như vậy mà xem ra anh vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Sở công an Bắc Kinh vào tay, đây là không được.

Chuyện lần trước khi Lâm Khâm xảy ra chuyện, Vu Dương không điều động được người, phải sau khi gọi cho Lý Kiền Ý thì mới có người, việc này Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng với công việc của Vu Dương. Lúc quan trọng thì Vu Dương vẫn còn thiếu năng lực.

Vu Dương cũng biết Vương Trạch Vinh có cái nhìn với mình nên đỏ mặt nói:

- Ai ngờ Bắc Kinh lại là như vậy, sau lưng ai cũng có nhân vật lớn. Bảo sao rất nhiều người thà về tỉnh làm quan cũng không muốn làm quan ở Bắc Kinh. Giám đốc sở ở Bắc Kinh cũng không là gì cả.

Vu Dương dù sao cũng là thân tín nên Vương Trạch Vinh dù có cái nhìn nhưng vẫn rất tin y. Lần này hắn đang chuẩn bị hoạt động đẩy Vu Dương lên làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở công an Bắc Kinh. Chỉ cần xong thì Vương Trạch Vinh sẽ có một lực lượng càng lớn mạnh ở Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh thấy Vu Dương nhăn nhó mặt mày liền cười nói:

- Được rồi, bao người muốn có vị trí như anh đó. Lần này sau khi Lâm Khâm xảy ra chuyện, hệ thống công an Bắc Kinh có dấu hiệu sẽ động. Bây giờ anh cần phải ổn định, ít dùng cách như hôm nay.

Vu Dương gật đầu nói:

- Tôi biết.

Y đương nhiên hiểu rõ việc này chủ yếu là do Vương Trạch Vinh. Bắc Kinh mặc dù đang có sóng ngầm nhưng nếu Vương Trạch Vinh quyết tâm giúp y, cơ hội là rất lớn.

Sau khi nghỉ một lúc, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ mặc quần áo đi ra.

- Bí thư Vương, tôi đã bố trí một tiết mục cho ngài.

Vu Dương nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Anh làm tốt công việc là được.

Thấy Vương Trạch Vinh không tham gia tiết mục, Vu Dương cũng không mời nữa. Hắn hiểu rõ tính cách của Vương Trạch Vinh. Đối với phụ nữ thì Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn rất cẩn thận, về cơ bản chưa thấy hắn cùng mọi người làm.

Đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh đi về trước. Hắn thấy không ngừng có người đi vào đây, cảnh tượng rất náo nhiệt.

- Xem ra cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh đúng là rất phong phú.

Vương Trạch Vinh không quên nhắc Vu Dương một chút. Là phó giám đốc Sở công an Bắc Kinh, Vu Dương sẽ có rất nhiều hấp dẫn. Vương Trạch Vinh lo Vu Dương không giữ được mình. Nếu như Vu Dương sơ sót mà ngã thì bao tinh lực mà hắn bồi dưỡng Vu Dương sẽ phí công.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Vu Dương cẩn thận nói:

- Bí thư, công việc của chúng tôi có tính đặc thù cho nên khó tránh khỏi có những việc đặc biệt. Ngài yên tâm, tôi nhất định không làm việc quá đáng.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, cũng không có ý khác.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người ra vào thì không ngờ thấy một người quen.

Vương Trạch Vinh nhìn tới, đối phương cũng vừa vặn thấy được Vương Trạch Vinh.

Đối phương liền vội vàng chạy về phía Vương Trạch Vinh – đó chính là Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Hoàng Phủ Nhược Lệ chạy đến trước mặt Vương Trạch Vinh liền đưa tay vuốt ngực. Cô không nghĩ lại gặp Vương Trạch Vinh ở đây.

- Vương ca, ngài ở đây, tốt quá.

Hoàng Phủ Nhược Lệ như thấy được hy vọng của mình nên rất vui.

Nhìn cô gái đứng trước mặt mình, Vương Trạch Vinh nhìn toàn thân cô. Vài năm không gặp Hoàng Phủ Nhược Lệ bây giờ càng thêm đẹp. Cả từ cách ăn mặc đến khí chất đều tăng nhiều.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Hoàng Phủ Nhược Lệ lộ ra vẻ thẹn thùng, chẳng qua vẫn cố ý ưỡn ngực lên.

- Sao cô lại lên Bắc Kinh?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc Hoàng Phủ Nhược Lệ nói muốn làm người phụ nữ của mình, hắn thầm nghĩ đã mấy năm trôi qua không biết hai cô đã lấy chồng chưa?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi sao mình lên Bắc Kinh, Hoàng Phủ Nhược Lệ lộ vẻ tức giận mà nói:

- Vương ca, em bây giờ đã lên cục Chiêu thương thành phố công tác. Lần này là lên Bắc Kinh thu hút đầu tư. Hôm nay cùng ăn với phó tổng giám đốc Into của Tập đoàn Qingtian, còn có mấy công ty Nhật Bản. Cơm nước xong liền đến đây hát.

Vương Trạch Vinh một bên nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói, một bên quan sát. Hắn nhìn bao người nên phát hiện trên mặt Hoàng Phủ Nhược Lệ có vẻ không thích cùng đi hát.

Vương Trạch Vinh nhìn Vu Dương rồi nói:

- Anh làm việc của mình đi, tôi mời Hoàng Phủ Nhược Lệ ngồi nói chuyện chút.

Nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói là tiếp Tập đoàn Qingtian, Vương Trạch Vinh biết trong này có vấn đề gì đó. Hoàng Phủ Nhược Lệ nghe Vương Trạch Vinh nói muốn ngồi với mình liền nhỏ giọng nói:

- Thành phố rất chú ý hạng mục này, em vừa mới lấy cớ có việc đi ra. Những người đó đúng là không ra gì.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã hiểu. Hoàng Phủ Nhược Lệ có lẽ uống hơi nhiều nên càng thêm quyến rũ, rõ ràng đám Nhật Bản kia nhân cơ hội chuốc nhiều rượu.

- Không muốn uống thì đừng uống, cố chịu làm gì.

Vương Trạch Vinh nói một câu.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Phủ Nhược Lệ nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt rất quyến rũ.

Vu Dương đứng ở bên không rõ tình hình của Vương Trạch Vinh và Hoàng Phủ Nhược Lệ. Y rất khó hiểu nhưng không dám để Vương Trạch Vinh một mình ở đây, nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói như vậy, y thầm nghĩ không nên xảy ra chuyện chứ.

Vương Trạch Vinh muốn cùng cô ả này đi hát. Vu Dương biết tính cách của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có lẽ sẽ làm chuyện gì đó.

- Cô nói tôi là anh của cô là được.

Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Hai người đi vào trong, Hoàng Phủ Nhược Lệ rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh.

Thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ làm như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Hoàng Phủ Nhược Lệ nhỏ giọng nói:

- Em vẫn chờ ngài, mãi là người của ngài.

Vương Trạch Vinh không ngờ Hoàng Phủ Nhược Lệ vẫn chờ mình nên khá thoải mái. Hắn không nói gì mà để mặc Hoàng Phủ Nhược Lệ khoác tay mình, tiếp tục đi vào trong.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cũng không ngờ hôm nay lại gặp được Vương Trạch Vinh, hơn nữa lại là lúc rất muốn gặp Vương Trạch Vinh. Hôm nay đi ăn cùng đám Nhật Bản, mấy cô gái của cục Chiêu thương rất thảm. Bị đối phương không ngừng chuốc rượu mà phải cười cười chấp nhận.