Quan Khí​

Chương 126: Giao dịch ngầm




Vương Trạch Vinh vừa đi, Trương Tất Trường liền vào phòng thì thấy vợ mình Chu Lệ đang xem món đồ mà Vương Trạch Vinh tặng. Không ngờ bà vợ của mình lại có hứng thú đối với đồ thủ công mỹ nghệ này, cười nói:

- Chỉ là một hàng mỹ nghệ, em còn nhìn ra cái gì sao?

- Ông xã, e là anh nhìn nhầm rồi, anh lại đây mà xem đi.

Chu Lệ cười nói.

Lời này dẫn tới sự chú ý của Trương Tất Trường, đi tới ghế salon ngồi xuống rồi nhận lấy nhìn xem.

- Không có gì đặc biệt cả, chắc là đồ giả cổ.

Trương Tất Trường cười nói:

- Tâm ý của Tiểu Vương thật hiếm có, còn nhớ rõ tôi đã dìu dắt cậu ta, tiền đồ thằng bé này có thể bồi dưỡng.

Chu Lệ cười nói:

- Lúc đầu em cũng nghĩ giống anh, giờ cầm lên tay mới biết là thứ không tầm thường, anh nhìn đi, thứ này không thể do thời hiện đại làm được. Anh nhìn cách chế tạo này, tất cả đều có đặc điểm của người Tống. Em đoán ít nhất vật này cũng là vật thời Tống, hẳn là rất đáng giá đó!

- Ồ!

Trương Tất Trường cầm lại một lần nữa quan sát cẩn thận, y rất tin bà vợ của mình, một giáo sư lịch sử, cũng có một số nghiên cứu về phương diện này.

- Thằng ranh này, cầm một đồ cổ đến bịp mình!

Trương Tất Trường dở khóc dở cười, vốn còn tưởng rằng đây chỉ là một đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, cũng không đắt lắm, giờ mới biết thứ này giá trị rất cao. Bây giờ mà cầm thì nặng tay đây, khác nào nhận hối lộ chứ!

- Ha ha.

Chu Lệ cười nói:

- E là cậu ta cũng không biết giá trị của thứ này, chắc là mua được đồ này ở chợ đồ cổ mang đến tặng anh, cậu ta coi trọng là do anh đã dẫn dắt nên mới mua, tiền chắc cũng không nhiều lắm. Anh cứ coi như đã nhận được đồ hiện đại đi, em thấy Vương Trạch Vinh này cũng là một người có thể bồi dưỡng, sau này chiếu cố cậu ta một chút là được.

Trương Tất Trường nghĩ cũng thấy có lý, dù sao cũng không ai biết thứ này là đồ cổ, đây chính là tâm ý của Vương Trạch Vinh, thúc thúc cũng gọi rồi, coi như là người một nhà mà bồi dưỡng hắn đi. Quà tặng của người thân thì cũng không có gì.

- Thứ này để em cất đi.

Chu Lệ cười nói.

Trương Tất Trường lắc lắc đầu, việc này sau này cần phải làm cho rõ ràng mới được.

Sau khi ra khỏi nhà Trương Tất Trường, tâm trạng của Vương Trạch Vinh rất tốt. Có thể kéo gần quan hệ với Trương Tất Trường, Vương Trạch Vinh rất tin tưởng vào bước phát triển tiếp theo.

Nghĩ rằng hôm nay đã là thứ bảy, trường học cũng không có việc gì. Vương Trạch Vinh định đến nhà sách xem một chút, định mua được càng nhiều sách liên quan đến học vấn quan trường thì càng tốt. Thông qua thời gian này để giao lưu với đám bạn học. Hắn phát hiện học vấn trên quan trường không hề ít, có thể học hỏi được càng nhiều tri thức về phương diện này thì chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của mình.

Mới đi được vài bước thì di động vang lên, cầm lên nhìn thì không ngờ là số của Giang Anh Hà.

- Anh đang ở đâu?

Vừa bấm nghe máy thì Giang Anh Hà hỏi luôn đầy hứng thú.

- Ha ha, đương nhiên là trên tỉnh rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Em lên tỉnh rồi, vừa mới xuống xe, chỗ anh ở đâu?

Tiểu Giang cười nói.

- Em lên tỉnh rồi ư? Sao không nói trước với anh một tiếng?

Vương Trạch Vinh ngạc nhiên hỏi.

- Kiểm tra chỗ của anh, xem anh ở một mình có lén đi ăn vụng không.

Tiểu Giang nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh cao hứng nói:

- Em cứ ở chỗ đó chờ, anh sẽ lập tức tới đón.

Tiểu Giang cười nói:

- Em đang ngồi trên taxi tới trường của anh rồi, anh cứ ra cổng chờ em là được.

Sau khi cúp máy, Vương Trạch Vinh vội vàng bắt xe về, đột nhiên Tiểu Giang đến khiến hắn rất khó hiểu, ngày hôm trước vừa mới gọi điện thoại, lúc đó Tiểu Giang cũng không hề nói sẽ lên tỉnh, sao hôm nay lại tới đột ngột thế!

Tuy nói có chút ngoài ý muốn, thế nhưng Tiểu Giang có thể đến vẫn khiến Vương Trạch Vinh ngạc nhiên và mừng rỡ.

Thấy Tiểu Giang ở bên trong xe ra hiệu, Vương Trạch Vinh mở cửa vào ngồi, nói với tài xế:

- Khách sạn Lệ Cảnh.

Vương Trạch Vinh đã đặt phòng trước rồi, chuyện tiếp xúc với Tiểu Giang đương nhiên không thể cứ trực tiếp xuất hiện trong trường Đảng được.

- Sao em đột nhiên lại lên tỉnh thế?

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.

- Em không thể tới sao?

Tiểu Giang trừng mắt liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái.

Ánh mắt quyến rũ làm Vương Trạch Vinh xốn xang cả lòng, hai người cũng đã lâu rồi chưa ở cùng nhau.

- Đương nhiên có thể tới, anh hoan nghênh hai tay.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Trong khi hai người nói chuyện thì xe đã tới con phố có khách sạn Lệ Cảnh.

Vương Trạch Vinh cầm giúp vali da của Tiểu Giang rồi đi lên phòng đặt sẵn.

Tiểu Giang kéo Vương Trạch Vinh lại rồi khoác vào tay hắn, hai người trông như một đôi tình nhân vậy.

Vừa vào phòng, Tiểu Giang lập tức như biến thành một người khác, chân đạp cửa phòng xong liền ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh, dùng sức cọ cả người vào người Vương Trạch Vinh, sự tiếp xúc nhanh chóng khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Kỳ thật lúc mới nghe nói Tiểu Giang đến thì trong lòng Vương Trạch Vinh đã như phát hỏa rồi, bây giờ thân thể nóng bỏng của Tiểu Giang áp sát vào người khiến hai tay hắn cũng ghì chặt lấy.

Hai người đều không nói gì, chỉ hôn nhau một cách điên cuồng.

Thân thể của Tiểu Giang càng lộ rõ vẻ đầy đặn, tay của Vương Trạch Vinh cứ thỏa sức nắn, bóp, khu vực trước ngực sớm đã bị đôi lang trảo của Vương Trạch Vinh biến thành muôn hình vạn trạng.

Khẽ rên rỉ một tiếng, Tiểu Giang đẩy Vương Trạch Vinh ngã xuống giường.

Không cần phải làm mấy động tác khơi mào, Vương Trạch Vinh đâm thẳng vào địa phương đã sớm lầy lội kia.

Hai người từ cửa tiến vào cho đến khi chiến sự chấm dứt vẫn không hề nói một câu nào, thay vào đó cả hai cơ thể cứ liên tục cọ xát và lên xuống.

Sau khi phát tiết cơn điên cuồng, Vương Trạch Vinh nằm nghiêng trên giường, Tiểu Giang dựa cả cơ thể trần trụi vào ngực Vương Trạch Vinh, nước mắt liền chảy ra.

- Anh thật sự phải kết hôn ư?

Tiểu Giang u oán ngước nhìn Vương Trạch Vinh.

Nhắc tới việc này, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy có lỗi với Tiểu Giang, khẽ nói:

- Xin lỗi.

Đấm đấm vài cái lên ngực Vương Trạch Vinh rồi Tiểu Giang lại cắn một nhát lên cánh tay Vương Trạch Vinh, nhìn dấu răng hiện rõ thì lại cọ nhẹ lên mặt mình.

- Biết không? Bây giờ em đã không thể rời xa anh rồi.

Rồi như để củng cố niềm tin của mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Họ hàng hai bên đều đã nói chuyện xong rồi, khi anh trở về liền đăng ký.

- Em cảm thấy mình càng ngày càng xa anh.

Tiểu Giang nói, bộ dạng đáng thương khiến cho người ta thương mến.

Tay vuốt ve bờ lưng bóng loáng của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:

- Nói thật, anh cảm thấy rất có lỗi với em.

Thấy bộ dáng của Tiểu Giang, trong lòng Vương Trạch Vinh cũng không dễ chịu gì, biết rằng việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thế nhưng đến khi chính thức đối mặt thì mình vẫn không thể dứt bỏ được.

Cười một cách cứng cỏi, Tiểu Giang nói:

- Bây giờ nói những lời đó cũng vô dụng, em cảm giác hiện giờ không thể không có anh, sau này anh đối với em như thế nào? Em trở thành tình nhân? Hay là một phu nhân bí mật?

Lời của Tiểu Giang nói vô luận như thế nào cũng giống như sai lầm, nàng cố ý che giấu hẳn từ "làm vợ".

Đối với câu hỏi này Vương Trạch Vinh thật sự khó có thể trả lời, từ sau khi làm chuyện này với Tiểu Giang, hắn thật sự có phần không muốn xa rời Tiểu Giang. Bây giờ nếu Tiểu Giang lao vào vòng tay người khác thì chắc chắn hắn sẽ không vui. Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh đau đớn nhìn về phía Tiểu Giang không nói gì.

Thấy bộ dạng thống khổ của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang có chút thất vọng. Vốn lần này nàng tới một là để xem Vương Trạch Vinh có thể cân nhắc lại vấn đề kết hôn với Lữ Hàm Yên nữa hay không. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa, trong tim Vương Trạch Vinh thì Lữ Hàm Yên có vị trí quá lớn so với mình. Vừa rồi nói nhiều như vậy, mục đích chính là muốn bức bách Vương Trạch Vinh một chút, giờ nhìn qua thì vô dụng rồi.

- Lần trước em nói muốn đi kinh doanh, bây giờ còn muốn không?

Vương Trạch Vinh đột nhiên hỏi.

Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh mà Tiểu Giang cũng không biết hắn đang nghĩ gì, sau khi nhíu mày liền nghẹn ngào, nước mắt trào dâng nói:

- Tốt, anh muốn cho em một món tiền, để cho em rời đi, có phải vậy không?

Vốn cũng có ý nghĩ này nhưng Vương Trạch Vinh đành phải nói:

- Sao lại thế được, em cũng biết mà, lần trước sau khi xuống phía Nam cũng có được một khoản tiền, để đó cũng vô ích. Anh định để em thay anh buôn bán một chút, xem em có năng lực về cái này hay không.

Lời này có đôi chút gượng ép, Tiểu Giang ép sát người vào lòng Vương Trạch Vinh nói:

- Dù sao em cũng nương tựa vào anh, không được làm vợ thì em làm tình nhân của anh.

Trong lòng cảm thấy có hơi vui sướng, Vương Trạch Vinh có thể để mình nắm giữ khoản tiền lớn như vậy đủ chứng tỏ hắn vẫn rất coi trọng mình. Tâm trạng vui vui liền nói ra suy nghĩ bấy lâu của mình.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang trong lòng mình, lời này hắn cũng không quá tin tưởng.

- Hừ, có gì mà lo nghĩ chứ!

Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ trên quan trường em xem như đã nhìn rõ ràng rồi. Một người phụ nữ nếu muốn sinh tồn ở cái chỗ thị phi đó thì vô cùng khó khăn. Một là em không có tiền, hai là không có hậu thuẫn, nếu muốn leo lên thì không có gì khác ngoài thân thể này. Cái gì cũng không có, chẳng lẽ anh muốn em đi bán rẻ cho người mà mình không thích sao?

Lời này nghe có chút không vào tai, Vương Trạch Vinh nhíu mày, xem ra chuyện mình kết hôn với Lữ Hàm Yên là một sự đả kích quá lớn với nàng rồi!