Quan Khí​

Chương 1138: Dời trụ sở Tỉnh




Sau khi Tiền Minh Phú nghỉ dưỡng bệnh, tỉnh Nam Điền không sai biệt lắm đã hoàn toàn nằm trong tay của Vương Trạch Vinh.

Thống khổ nhất chính là Chu Huệ, người phụ nữ này cũng rất nhanh cũng nhận biết rằng Vương Trạch Vinh sẽ một lần nữa điều chỉnh phân công lại nhiệm vụ. Nghe được nội dung phân công điều chỉnh của Vương Trạch Vinh, đương nhiên Chu Huệ biết Vương Trạch Vinh muốn từ từ tước quyền của cô. Đã đắc tội với Vương Trạch Vinh, trong lúc hiện tại thì Tư Mã gia lại không có khả năng tiếp nhận mình, mà cái làm cho cô lo lắng chính là cái việc tin nhắn trên điện thoại di động kia. Với những bằng chứng này nói vậy thì hiện tại Tư Mã Tú đúng là hận mình thấu xương, ngay cả Tư Mã Hoành kia cũng có lẽ trong tâm tư cũng không muốn gặp mình. Mình phải làm sao bây giờ? Chu Huệ liền gọi điện thoại tới cựu Bí thư Cổ Quốc Binh.

Bởi vì cô và Cổ Quốc Binh có một quan hệ thuộc dạng mờ ám nên cách nói chuyện của cô cũng rất trực tiếp. Hy vọng Cổ Quốc Binh có thể giúp cô nói với Vương Trạch Vinh một ít lời hay, một lần nữa lại đầu nhập về phía của Vương Trạch Vinh.

Đã sớm nghe nói các chuyện của Chu Huệ, trong lòng Cổ Quốc Binh cũng lửa giận ngùn ngụt, nói chuyện mấy câu với cô liền lập tức dập điện thoại. Trong tư tưởng của Cổ Quốc Binh thì người phụ nữ này về cơ bản là không có thuốc chữa, không có giá trị để giúp đỡ.

Lúc này, về cơ bản thì Vương Trạch Vinh không quan tâm đến việc này. Tình hình của Nam Điền quyết không để bởi một dạng chuyện như vậy mà làm ảnh hưởng được, ngay cả Tiền Minh Phú không ở đây nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của Nam Điền. Hiện tại Vương Trạch Vinh toàn lực tập trung tinh thần vào trong các hạng mục công tác của Nam Điền, các loại báo cáo đều đọc qua, vững bước khai triển trong công tác. Hắn thành lập tổ lãnh đạo việc kiến thiết thông đạo, các công tác trong lĩnh vực này cũng đã được khởi động.

Mặt khác, về vấn đề hợp tác khu vực sông Mê Kông thì Tỉnh ủy Nam Điền cũng đã thông qua các loại con đường và đang cùng kết nối các quốc gia lại, hiệu quả cũng cực kỳ tốt. Bởi vì đã tiến thêm một bước thêm sâu sắc về kinh tế, mậu dịch với Nam Điền, nên phương thức hợp tác này cũng đã chiếm sự coi trọng của các quốc gia trong khu vực. Đương nhiên, các công tác này tuy rằng phải làm, nhưng mà lượng công việc vô cùng lớn, Tỉnh ủy cũng chỉ có thể từng bước đẩy mạnh.

Bây giờ đối với Nam Điền thì quan trọng nhất chính là phát triển, nhưng để phát triển thì lại hình thành thêm một số công tác rất quan trọng phục vụ việc này. Đó chính là khu vực nội thành dường như đã trở nên nhỏ bé, điều này đã tạo nên một chế ước kìm hãm cho sự phát triển. Hơn nữa vấn đề đường sá trong nội thành cũng không đáp ứng được sự phát triển này.

- Bí thư Vương, tình hình là như thế này, hiện tại nhân khẩu Xuân Thành ngày càng nhiều, toàn bộ đường sá trong thành thị chưa đáp ứng được đòi hỏi về năng lực này và hiện tại đã làm ảnh hưởng tới các phương diện của sự phát triển. Nếu không thay đổi tình hình hiện tại, tôi lo lắng sẽ trở ngại đến sự phát triển mạnh mẽ của tỉnh.

Bí thư thị ủy Xuân Thành là Chu Kiến Minh nghiêm túc tiến hành báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Bởi vì đã nhận thấy được các vấn đề giao thông trong thành phố Xuân Thành, Vương Trạch Vinh mới yêu cầu Chu Kiến Minh tới để nghe những vấn đề có liên quan tới giao thông của thành phố Xuân Thành. Lúc này Tiền Minh Phú trở về Bắc Kinh vẫn chưa quay trở lại Nam Điền, Vương Trạch Vinh cũng không biết hắn và Tư Mã Tú đã hòa hảo với nhau hay chưa. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, Nam Điền phát triển nhanh hơn mới là gánh nặng trọng tâm của hắn.

Hiện tại Xuân Thành có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, xe cộ đông đúc trên đường, nơi nơi kẹt xe, nơi nơi đều có một cục diện hỗn loạn, bụi bặm. Hình tượng kém cỏi này đúng là làm cho Vương Trạch Vinh phải đỏ mặt lên. Một thành thị như vậy làm sao có thể đủ và giữ nguyên được tốc độ phát triển. Nếu không giải quyết mấy khúc mắc này thì Nam Điền muốn phát triển cũng khó.

Nam Điền phải phát triển, nơi thủ phủ của cả tỉnh lại trở nên cực kỳ trọng yếu. Lần trước một nhóm các thương gia Nam Dương đến, bị kẹt xe cả ngày trên đường đã khiến cho Tỉnh ủy Nam Điền cực kỳ mất mặt. Việc này lại làm cho Vương Trạch Vinh thêm quyết tâm, không giải quyết vấn đề này không được.

- Với việc này thì thành phố các đồng chí có suy nghĩ gì?

Vương Trạch Vinh biết Chu Kiến Minh cũng là một Bí thư Thị ủy có năng lực, nếu như vậy thì trong lĩnh vực này chắc là bọn họ cũng đã có sẵn một số ý tưởng.

- Bí thư Vương, với năng lực chịu tải của Xuân Thành bây giờ đã đạt đến cực hạn. Hiện tại mức sống của người dân trong nước không ngừng được tăng cao, xe cộ tư nhân và xe công lẫn lộn, toàn thành phố đều là xe. Thành phố Xuân Thành đất chật người đông, đúng thật là rất đau đầu. Chúng tôi có một ý tưởng hay là đem di dời thủ phủ của tỉnh ra khỏi nội thành?

Khi nói lời này Chu Kiến Minh cũng thử để thăm dò thái độ bởi vì chỗ đóng đô của thủ phủ tỉnh liên lụy rất nhiều vấn đề. Tuy nhiên theo hiểu biết của hắn với Vương Trạch Vinh thì Vương Trạch Vinh không chỉ có tính quyết đoán mà hơn nữa có năng lực để thu phục mọi người thực hiện việc này. Chỉ có làm được việc này thì rất nhiều công việc khác mới có thể tiến hành thuận lợi được.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu nói:

- Tôi thấy vấn đề ở đây là chính quyền không nên cùng tranh đoạt không gian với dân chúng. Nam Điền phải phát triển, ánh mắt phải lâu dài một chút, nếu ở trong nội thành không được thì cũng phải dời ra bên ngoài. Tôi thấy rằng ngoại trừ việc này ra còn có một việc cũng cực kỳ trọng yếu đó là vấn đề xe công mà đồng chí vừa nói. Hiện tại xe công chạy đầy trên đường phố, cũng nên áp dụng một ít biện pháp để quản lý việc này.

Quả nhiên Vương Trạch Vinh sớm đã có ý nghĩ như vậy nên lập tức đồng ý với các kiến nghị của Chu Kiến Minh.

Vấn đề này so với việc di dời thủ phủ của tỉnh thì lại càng đề cập tới rất nhiều quyền lợi. Hiện tại Chu Kiến Minh đã đứng về phía Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy cần nhắc nhở Vương Trạch Vinh một chút.

- Bí thư Vương, việc này cũng không phải là việc nhỏ. Người nào sử dụng xe công lại không sử dụng vào việc tư, rất nhiều cán bộ lãnh đạo của chúng ta đều được bố trí xe công, càng không ít nhân viên công vụ vì quyền lực này mà tranh thủ lấy chùa xăng dầu của nhà nước, việc này cũng là vấn đề lớn.

- Lấy chùa xăng dầu của nhà nước?

Vương Trạch Vinh đúng thật không hiểu được việc này, liền nhìn về phía Chu Kiến Minh dò hỏi:

- Ha ha, là như thế này. Một ít cán bộ ngoại trừ xe công ra thì hắn cũng đồng thời có xe riêng, khi sử dụng xe riêng đi lại thì cũng giống như xe công vậy, cũng phải chi trả việc này. Thế đấy.

Có xe riêng, khi sử dụng xe riêng thì lại trở thành xe công, cũng phải chi trả cho việc này. Thật là!

Lúc này Vương Trạch Vinh mới hiểu được, hiện tại chỉ cần có một chút quyền lực thì rất nhiều người liền biến việc công thành việc riêng, loại chuyện như thế này kỳ thật là ở nơi nào cũng có.

- Bí thư Vương, việc khống chế xe công sử dụng trong công việc đã được đề xướng từ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thực sự được thực thi. Vấn đề mấu chốt chính là rất nhiều lãnh đạo của chúng ta đều cần xe công, đây chính là động chạm đến quyền lợi của mọi người.

Chu Kiến Minh nói thêm.

Nhìn thoáng qua Chu Kiến Minh, Vương Trạch Vinh biết đây là hắn có ý tốt nhắc nhở mình, lo lắng mình thực hiện việc này sẽ làm cho nhiều người tức giận. Đây cũng không phải là vấn đề của một vài người, mà là đề cập đến một số lớn các cấp cán bộ lãnh đạo.

- Các anh lập tức bắt tay vào làm quy hoạch của thủ phủ tỉnh, trước mắt làm tốt công việc này.

Sau khi Vương Trạch Vinh giao cho công việc quy hoạch lại thủ phủ của tỉnh, lập tức Chu Kiến Minh rời khỏi nơi này.

Sau khi Chu Kiến Minh đi rồi, Vương Trạch Vinh liền yêu cầu Trưởng ban Kỷ luật Điền Kim Bình và Trưởng ban Thư ký Ninh An Quý tới.

Sau khi hai người đã ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi mời hai vị tới đây là muốn nghiên cứu một nội dung, đó chính là vấn đề sử dụng xe công.

Điền Kim Bình thuộc phái người bản địa, ở Nam Điền nhiều năm nên đối với tình huống của Nam Điền rất quen thuộc. Vừa nghe xong hắn liền hiểu ngay rằng, đây là Vương Trạch Vinh sẽ rút đao chém vào vấn đề xe công.

Ninh An Quý nói:

- Bí thư Vương, trong việc xe công thì vấn đề lớn nhất chính là sử dụng vào việc tư. Việc này đều đã được đề cập nhưng mà hiện tại cũng chưa có thể giải quyết được.

Điền Kim Bình cũng nói:

- Đúng vậy, bộ máy Nam Điền khóa trước cũng đã bàn về vấn đề này. Khi bắt đầu triển khai thì cũng có hiệu quả nhất định, nhưng sau đó rồi lại khôi phục như ban đầu. Các cấp trên trong bộ máy cũng từng muốn thực hiện một việc bán đấu giá xe công, đưa một ít xe công đưa ra công khai tiến hành phát mại. Nhưng sau đó qua một năm, với những xe bị bán đấu giá thì các bộ môn lại sử dụng các hình thức khác nhau một lần nữa mua sắm lại xe mới, so với lúc đầu còn tốt hơn.

- Lão Điền, Ủy ban Kỷ luật của các đồng chí phụ trách việc này, đề xuất ra biện pháp, làm thế nào để giám sát thì nhất định phải trở thành một đại sự. Tôi có một vài yêu cầu, thứ nhất là vấn đề chi trả xăng dầu phải trở thành một chỉ tiêu đánh giá cứng rắn, quyết không để xuất hiện hành vi sử dụng quá nhiều xe công và sử dụng chùa xăng dầu. Thứ hai, phải điều tra một chút các chỗ ăn chơi, cứ phàm phát hiện xe công đỗ là phải tra ra tình huống gì, nếu không phải sử dụng cho việc công thì phải kiên quyết xét xử. Thứ ba, tỉnh đã có quy định về phương diện này, phải thực sự giám sát và xét xử. Tôi không muốn mọi người không có việc gì lại lấy xe công chạy loạn ra chỗ đông người.

Vương Trạch Vinh điểm tới một vài ý kiến, đương nhiên trong lĩnh vực này thì hắn biết những người như Điền Kim Bình mới là chuyên gia, hắn cũng chỉ để tỏ ra ý coi trọng.

Hai chuyện này hiện tại là công việc trọng yếu số một của Nam Điền. Vương Trạch Vinh đúng là thực sự hạ quyết tâm làm tốt trong lĩnh vực này.

Lại một vài ngày trôi qua, Chu Kiến Minh lại tìm đến đây. Lần này Chu Kiến Minh đưa đến phương án do Tỉnh ủy Xuân Thành làm ra trình lên.

Vương Trạch Vinh nhận thấy phương án này nếu thực sự tiến hành triển khai thì thủ phủ tỉnh và thành phố đều dời ra khỏi nội thành, quy hoạch tại một thị trấn gần Xuân Thành. Đến lúc đó thành phố Xuân Thành sẽ được mở rộng diện tích thành phố ra. Việc này sẽ giảm bớt áp lực lớn về vấn đề giao thông và đi lại của các nhân viên.

Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh có vẻ rất là cao hứng, nhìn Chu Kiến Minh nói:

- Hiệu suất của các anh thật cao!

- Bí thư Vương, việc này thật ra đã muốn làm từ trước. Thành phố luôn luôn suy xét về vấn đề này, lúc này chỉ cần cụ thể hóa và hoàn thiện phương án thêm một chút mà thôi.

Chu Kiến Minh nói

- Việc này Tỉnh ủy cũng phải họp nghiên cứu một chút, sau đó báo cáo Trung ương phê chuẩn.

Vương Trạch Vinh đối với phương án này cũng rất tán thành.

Sau khi Chu Kiến Minh đi rồi, Vương Trạch Vinh nghiêm túc suy nghĩ. Loại chuyện này đề cập đến rất nhiều nội dung, đặc biệt loại hình bất động sản. Nếu không làm cho tốt lại sẽ tạo thành một vấn đề cực kỳ phức tạp. Hắn quyết không để cơ hội cho một số người thừa dịp này mà làm lộn xộn. Rất nhanh, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tiến hành nghiên cứu với vấn đề di dời thủ phủ của tỉnh.

Đối với việc này, mọi người tranh luận cực kỳ sôi nổi. Tuy nhiên, hiện tại trong các thường vụ Tỉnh ủy thì người ngoài tỉnh cũng chiếm đa số, những ý kiến của những người bản địa lại rất tiến bộ nên nhanh chóng tiến tới sự thống nhất. Dưới sự đánh nhịp của Vương Trạch Vinh, phương án của vấn đề này mau chóng được hoàn thiện.

Vương Trạch Vinh nói với mọi người:

- Ở trong việc này, mọi người phải suy nghĩ về lâu về dài một chút. Nếu trụ sở của tỉnh và của thành phố vẫn ở chỗ sâu trong nội thành này thì sẽ sinh ra rất nhiều trở ngại đối với việc phát triển của Nam Điền. Nam Điền phải phát triển, một trung tâm thành thị mới tinh cực kỳ trọng yếu. Việc này sẽ đề cập đến các mặt của vấn đề, nhưng mà chúng ta phải lấy đại cục làm trọng.

Với các bước tiếp theo của việc di dời trung tâm tỉnh, thành phố thì Vương Trạch Vinh lại đưa ra một số chỉ thị. Trong các bước phải thâm nhập vào trong công tác, không để nhân viên mượn cơ hội này mà làm bậy trong vấn đề bất động sản. Bất kể là dạng người gì đều phải kiên quyết đả kích, quyết không lưu tình. Mọi người ai nấy đều biết chuyện dạng như thế này thì cán bộ của chính quyền thường xuyên từ giữa gian lận, do đó thu hoạch được lợi ích rất lớn. Vương Trạch Vinh cũng đưa ra không ít yêu cầu đối với việc này.