Quan Khí​

Chương 1106: Chuyện hợp tác




Vương Trạch Vinh bây giờ có rất nhiều việc cần làm, quan trọng nhất chính là giảm lực cản. Thông qua tìm hiểu, Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ nhất định phải đưa cán bộ Nam Điền ra ngoài học tập. Chỉ có thể cảm nhận sự phát triển của các tỉnh thì bọn họ mới cảm thấy cấp bách.

Nghĩ đến lần trước Lô Ninh Quốc nói muốn hợp tác với Nam Điền, Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ có lẽ sẽ tiến hành trao đổi cán bộ được. Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lô Ninh Quốc và nói:

- Lô đại ca, tôi là Vương Trạch Vinh.

Lô Ninh Quốc mấy hôm nay cũng đang định gọi cho Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh gọi đến thì vui vẻ nói:

- Trạch Vinh, công việc có thuận lợi không?

- Cũng được, hôm nay gọi điện đến để tâm sự với anh.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Lô Ninh Quốc giật mình. Không ngờ Vương Trạch Vinh vừa đến Nam Điền có vài ngày mà đã nói “cũng được”. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh đã đứng vững, trong này lộ rõ năng lực của Vương Trạch Vinh.

Có suy nghĩ này, Lô Ninh Quốc cảm thấy mình quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh là cần thiết.

- Trạch Vinh, lần trước chuyện hợp tác mà hai chúng ta bàn, cậu thấy có thể dành thời gian để hai chúng ta gặp mặt không?

Vương Trạch Vinh vốn muốn nói đến việc này, nghe Lô Ninh Quốc chủ động nói như vậy thì y đương nhiên vui vẻ mà cười nói:

- Vẫn là Lô đại ca biết ý của tôi. Hôm nay tôi gọi điện chính là muốn nói chuyện này với anh. Vài hôm nữa tôi sẽ mang đoàn đại biểu tới Thành phố Hải Đông. Một bên thăm quan, một bên bàn việc này, anh thấy sao?

- Ha ha, Tỉnh ủy Hải Đông chào mừng.

Khi Vương Trạch Vinh tuyên bố trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy về tổ chức nhân viên đến Thành phố Hải Đông và hợp tác với nơi này, các Thường vụ tỉnh ủy đều giật mình. Thành phố Hải Đông là đâu thì mọi người đều biết. Trước kia Nam Điền cũng muốn hợp tác nhưng không có kết quả. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã giải quyết được việc này. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh có lẽ đã đạt thành hợp tác với Lô Ninh Quốc Thành phố Hải Đông. Nói cách khác Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc đã liên minh.

Chu Kiến Minh lúc này càng hạ quyết tâm dựa vào Vương Trạch Vinh. Y hiểu rõ tình hình bây giờ. Bí thư Thành phố Hải Đông Lô Ninh Quốc là Ủy viên Bộ Chính trị, là một người có thể tiến thêm nữa. Lô Ninh Quốc bây giờ ủng hộ Vương Trạch Vinh tức là nói y bắt đầu tăng điểm khi tranh đoạt. Bây giờ có Lô Ninh Quốc thêm vào, lực lượng của Vương Trạch Vinh càng mạnh hơn./

Vương Trạch Vinh nói xong liền đánh giá mọi người. Hắn phát hiện Tiền Minh Phú có vẻ mặt không tốt, ngồi đó không ngừng dùng bút ghi chép gì đó trông rất chăm chú.

Bây giờ Vương Trạch Vinh chẳng buồn quan tâm tới Tiền Minh Phú. Có một chủ tịch tỉnh không có bản lĩnh mấy nhưng lại kiêu căng thì sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc của hắn, đây là việc tốt.

- Đồng chí Minh Phú, việc hợp tác với Thành phố Hải Đông là việc lớn, đến lúc đó còn cần bên chính quyền các anh triệu tập nhân viên ưu tú. Phải biết nhà đầu tư Hải Đông rất có tiền.

Vương Trạch Vinh cười nói với Tiền Minh Phú.

Tiền Minh Phú cười nói:

- Đây là việc tốt, rất có lợi cho sự phát triển của Nam Điền.

Y đột nhiên nghĩ việc này không phải xấu. Nếu kinh tế Nam Điền phát triển, mình là chủ tịch tỉnh thì cũng có thành tích mà.

Vương Trạch Vinh thấy Tiền Minh Phú như vậy liền nói:

- Tôi có một suy nghĩ, mọi người xem xem. Lần này chúng ta sẽ tiến hành việc luân chuyển cán bộ và đưa ra một quy định, sau đây các cán bộ đưa đi rèn luyện thì mới có thể đề bạt, mọi người thấy sao?

Lúc này Chu Kiến Minh thấy mình nên tỏ thái độ, y ho khan một tiếng rồi nói:

- Tôi nói ý kiến của mình một chút.

Chu Kiến Minh nhìn Tiền Minh Phú rồi nhìn Vương Trạch Vinh:

- Đề nghị của Bí thư Vương thì tôi rất đồng ý. Nam Điền cần phát triển thì cần cán bộ có tầm mắt thật xa. Bí thư Vương muốn Nam Điền phát triển, đây là việc tốt. Tôi xin tỏ thái độ lần này khi trao đổi cán bộ thì Xuân Thành sẽ phái ra các đồng chí có năng lực nhất đến Hải Đông.

Nghe Chu Kiến Minh nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết đối phương đã có lực chọn. Điều này làm Vương Trạch Vinh rất vui.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Kiến Minh mà nói:

- Lần này đồng chí Bí thư Thành phố Hải Đông Lô Ninh Quốc đã đề nghị tôi, yêu cầu Nam Điền chúng ta có thể đến Hải Đông thăm quan, học tập. Tôi thấy như vậy đi, do tôi dẫn đoàn, đồng chí phụ trách công tác tổ chức bên Tỉnh ủy tham gia, đồng chí Chu Kiến Minh cũng tham gia. Công tác trong tỉnh do đồng chí Minh Phú phụ trách.

- Vậy cũng được.

Tiền Minh Phú nhìn tình hình hội nghị mà rất buồn bực. Từ tình hình bây giờ có thể thấy Chu Kiến Minh đã quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh, công sức mình làm một thời gian đã thành công cốc.

Các thường vụ quan sát tình hình hội nghị, nghe thấy Tiền Minh Phú phải đồng ý, mọi người đều lắc đầu.

Hà Quế Hỉ nhìn Vương Trạch Vinh mà thở dài một tiếng. Không ngờ trước khi đến y còn nghĩ có mình và Tiền Minh Phú thì sẽ mau chóng mở rộng thực lực. Nhưng tình hình bây giờ có thể thấy Vương Trạch Vinh đã chèn ép được Tiền Minh Phú.

Đối với việc Vương Trạch Vinh muốn trao đổi cán bộ, Hà Quế Hỉ biết không chỉ là như vậy. Vương Trạch Vinh đang muốn làm loạn đội ngũ cán bộ Nam Điền, làm cho Nam Điền phải phát triển theo ý của hắn.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh có từng hoạt động như vậy, Hà Quế Hỉ biết Vương Trạch Vinh đang làm không ít động tác.

Để cho Hà Quế Hỉ cảm thấy khó có thể đối phó Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đứng ở góc độ phát triển Nam Điền, chuyện làm tốt thì sẽ có lợi cho kinh tế Nam Điền phát triển. Cho dù muốn phản đối cũng không có lý do.

Vương Trạch Vinh đúng là đang thử làm việc này. Hắn biết tình hình đặc biệt của Nam Điền, nếu như dựa vào cán bộ bây giờ mà làm việc thì mình muốn phát triển là rất khó. Làm việc phải từ căn bản, phải điều chỉnh cán bộ thì ý tưởng của hắn mới có thể thực hiện.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Nam Điền mặc dù nhìn qua chỉ cần khống chế bộ máy Tỉnh ủy là được, thực ra cũng không phải như vậy. Cho dù Tỉnh ủy là lời nói nhưng cán bộ bên dưới chỉ làm cho có thì thôi.

Lần này Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ, hắn phải lợi dụng cơ hội này để điều động cán bộ Nam Điền. Phải khiến cán bộ Nam Điền lưu động, chỉ có thể như vậy thì công việc của mình mới thực hiện được.

Tin tức rất nhanh truyền ra, Hải Đông là đâu, đây là một thành phố trực thuộc trung ương, nếu có thể trao đổi cán bộ với nơi này thì là việc quá tốt.

Càng thú vị chính là tin Nam Điền và Hải Đông hợp tác truyền ra khiến rất nhiều người phải suy nghĩ.

Chu Thế Khánh – Sơn Thành, Ngô Tán Lâm – Nam Dương, Lý Kiền Ý – Bắc Kinh đều biết. Mọi người đều là một trong ngũ kiệt, nghĩ Lô Ninh Quốc và Vương Trạch Vinh hợp tác thì đều thấy đây là việc lớn.

Ai cũng biết Vương Trạch Vinh nhìn thực lực không mạnh nhưng người hiểu rõ hắn lại không nghĩ như vậy. Sau lưng Vương Trạch Vinh có rất nhiều người, Lô Ninh Quốc có Vương Trạch Vinh ủng hộ thì đã chiếm ưu thế trong mọi người.

Chu Thế Khánh chỉ có thể thầm mắng một câu, y biết mình và Vương Trạch Vinh không thể giống như Lô Ninh Quốc, chỉ có thể ở đó mà tức tối.

Hai người kia lại nghĩ khác. Biết Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc mới chỉ là bắt đầu hợp tác, việc không phải không thể cứu vãn.

Lý Kiền Ý rất nhanh nghĩ tới một người. Y biết Trương Tất Tường có quan hệ rất thân với Vương Trạch Vinh. Hơn nữa Trương Tất Tường là người Hạng hệ, y liền tìm Trương Tất Tường tới và nói:

- Lão Trương, nghe nói anh có quan hệ với đồng chí Vương Trạch Vinh.

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Đúng thế.

- Vậy là tốt, tôi có một suy nghĩ. Trung ương đưa ra việc hợp tác thì anh cũng biết. Bắc Kinh vẫn chưa hợp tác với tỉnh nào nên tôi thấy nếu anh có quan hệ với đồng chí Vương Trạch Vinh, có phải nói chuyện với đồng chí Vương Trạch Vinh, Bắc Kinh và Nam Điền sẽ hợp tác?

Trương Tất Tường hiểu ý Lý Kiền Ý nên cười nói:

- Bí thư Lý, đây là việc tốt. Tôi nghe nói Nam Điền gần đây đang bàn việc hợp tác với Hải Đông.

Lý Kiền Ý xua tay nói:

- Việc này cũng không sao. Nam Điền có vị trí rất quan trọng, nếu Bắc Kinh và Hải Đông cùng giúp thì tôi tin phát triển nhanh hơn. Việc cứ quyết định như vậy đi, anh liên lạc với đồng chí Vương Trạch Vinh nói việc này.

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Được, đây là việc tốt, tôi sẽ trao đổi với đồng chí Vương Trạch Vinh.

Lý Kiền Ý cười cười nhìn Trương Tất Tường đi ra.