Quan Khí​

Chương 1103: Thăm đồng chí về hưu




Vương Trạch Vinh bắt đầu tìm hiểu tình hình Nam Điền, không ngừng nghe lãnh đạo các đơn vị báo cáo công việc. Thông qua thời gian một tuần, hắn bắt đầu hiểu đôi chút về Nam Điền.

Nam Điền có điểm khác nhiều nơi. Thế lực bản địa ở đây chiếm ưu thế, hơn 10 năm nay cán bộ được đề bạt chủ yếu là người Nam Điền. Cán bộ từ ngoài tới muốn đứng vững ở đây là rất khó khăn.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh mới cảm thấy lần này đến Nam Điền là không dễ dàng. Nếu không phải vì chủ tịch tỉnh xảy ra chuyện khiến bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền điều chỉnh lớn thì dù là người có chỗ dựa rất mạnh thì muốn làm ra thành tích ở đây sẽ gặp không ít khó khăn.

Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ninh An Quý đã hoàn toàn đứng về phía Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nói gì thì y sẽ làm đó.

Ninh An Quý biểu hiện như vậy làm cho Vương Trạch Vinh rất vui mừng. Hắn coi như yên tâm dùng Trưởng ban thư ký này.

- Lão Ninh, anh nói muốn cán bộ Nam Điền thay đổi về quan niệm thì nên làm gì trước?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Bí thư Vương, lãnh đạo các khóa đến đều đi thăm các lãnh đạo đã lui, đây là công việc đầu tiên.

Ninh An Quý nghiêm túc nói.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng có lý. Mình đến đây làm Bí thư tỉnh ủy thì cũng nên đi thăm mấy lão lãnh đạo đã về hưu. Không nên coi nhẹ bọn họ. Bọn họ mặc dù cả ngày không có việc gì nhưng nếu không hài lòng có lẽ sẽ nhảy dựng lên làm loạn.

- Anh đưa ra một danh sách, tôi sẽ đi thăm bọn họ một chút. Rất nhiều lão đồng chí của chúng ta tuy lui nhưng có nhiều suy nghĩ, có lẽ từ bọn họ tìm được biện pháp.

- Tôi đã làm danh sách, lúc nào cũng có thể lấy ra.

Nhìn danh sách Ninh An Quý đưa ra, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng, hắn càng lúc càng hài lòng với đối phương. Trong bản danh sách này không ngờ nói rõ tình hình gia đình của từng đồng chí. Nhìn bản danh sách này, Vương Trạch Vinh gần như hiểu được vòng tròn của các lão lãnh đạo Nam Điền.

- Đúng là người địa phương nên hiểu rất rõ ràng.

Vương Trạch Vinh có thêm cái nhìn mới về năng lực của Ninh An Quý. Có thể được người như vậy ủng hộ thì công tác của hắn càng thêm dễ hơn.

Cẩn thận nhìn danh sách, người trên cùng là nguyên Bí thư tỉnh ủy Phan Phong. Phan Phong làm ở Nam Điền nhiều năm mới lui, rất nhiều thân tín, có uy tín rất cao. Lại nhìn con cái của y thì thấy một người tên Phan Bằng Trình là cháu của Phan Phong, 26 tuổi. Phan Bằng Trình đang làm nhân viên văn phòng Tỉnh ủy. Với năng lực của Phan Phong thì sao cháu ruột lại chỉ là một nhân viên bình thường? Vương Trạch Vinh hỏi Ninh An Quý:

- Phan Bằng Trình là như thế nào?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Ninh An Quý cười nói:

- Phan lão yêu cầu rất nghiêm khắc với con cái, chưa bao giờ nói giúp. Lần trước chủ tịch Ngũ đưa ra yêu cầu Phan Bằng Trình làm thư ký thì bị Phan Phong từ chối. Ông nói cháu mình không làm nổi công tác này, không thể làm thư ký của chủ tịch tỉnh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không tin Phan Phong lại có ý này. Nghĩ tới việc Ngũ Chí Lăng bị bắt, hắn không khỏi thầm phục Phan Phong. Ông lão này có lẽ nhìn ra gì đó.

- Bảo Phan Bằng Trình viết một văn bản nộp lên cho tôi?

Ninh An Quý hiểu ý của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn cũng muốn xem Phan Bằng Trình là như thế nào? Dù sao mình chưa có thư ký, nếu Phan Bằng Trình thích hợp thì dùng cũng được.Ninh An Quý gọi điện ra, một lát sau thấy một thanh niên cầm văn bản đi tới.

Vương Trạch Vinh đã có vài thư ký, hắn có thể nhìn động tác một người mà biết người này có thể làm thư ký hay không?

Thấy thanh niên này rất bình tĩnh, hơn nữa Vương Trạch Vinh thấy quan khí của đối phương không nghiêng về phía nào.

Vương Trạch Vinh không nói gì, nhìn Phan Bằng Trình đưa văn bản cho Ninh An Quý rồi lễ phép đi ra ngoài.

- Bí thư Vương, có được không?

Ninh An Quý biết Vương Trạch Vinh đang chọn thư ký, nếu có thể chọn Phan Bằng Trình làm thư ký thì quá tốt.

- Trước đi thăm các lão đồng chí.

Vương Trạch Vinh cũng không vội vàng tỏ thái độ. Việc này còn phải xem Phan Phong ra sao. Nếu ông lão kia ngăn cản thì đúng là khó làm.

Vương Trạch Vinh đến là một điều rất thần bí đối với cán bộ Nam Điền. Đặc biệt tin tức hội nghị hôm nay truyền ra làm mọi người cũng không thể coi hắn chỉ dựa vào bố vợ là phó Thủ tướng mà lên chức. Vương Trạch Vinh đã kéo được một loạt người, nói rõ hắn có năng lực và tâm cơ.

Thấy Vương Trạch Vinh không lập tức điều chỉnh nhân sự mà đi thăm các lão đồng chí, điều này làm các lão đồng chí đánh giá cao hắn. Khi Vương Trạch Vinh đến nhà Phan Phong, Phan Phong sớm ra cửa đón.

- Ha ha, Tiểu Vương, cậu mới đến Nam Điền nên rất bận thì không nên để ý mấy ông lão chúng tôi. Công tác quan trọng nhất.

Thấy thái độ này của Phan Phong, Vương Trạch Vinh biết đây là người rất khôn khóe trong cư xử.

- Không thể nói như vậy được. Các lão đồng chí có cống hiến lớn đối với sự phát triển của Nam Điền. Tôi mới tới Nam Điền, không quen thuộc tình hình ở đây nên càng phải nghe tiếng nói của mọi người.

Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Phan Phong rồi nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh vào nhà nhìn quanh thì thấy bài trí rất cổ, không giống như tình hình vài Bí thư tỉnh ủy lui ra. Thấy điều này, Vương Trạch Vinh càng thêm kính trọng Phan Phong.

Nói chuyện một lúc, Phan Phong nhìn Vương Trạch Vinh rồi nghiêm túc nói:

- Tiểu Vương, Nam Điền mấy năm qua đúng là có phát triển nhất định nhưng lại kém nhiều so với các tỉnh khác. Bây giờ Trung ương đưa ra chiến lược phát triển phía Tây, Tỉnh ủy các cậu nhất định phải lợi dụng cơ hội này khiến Nam Điền phát triển mạnh.

- Bí thư Phan, việc này sẽ là công tác quan trọng nhất của Tỉnh ủy. Ngài công tác ở Nam Điền nhiều năm, ngài thấy nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe ý của Phan Phong.

- Tôi thấy Nam Điền muốn phát triển thì phải mở rộng, quan niệm không theo kịp thì sao có thể phát triển. Cậu nhìn Nam Điền xem, cái gì cũng có, tài nguyên nhiều đến độ không sử dụng, đây là lãng phí.

- Trước khi đến đã có đồng chí nói với tôi rằng quan niệm của người Nam Điền rất cổ, không theo kịp thời đại. Hôm nay nghe ngài nói, tôi thấy đây không phải vấn đề quan niệm mà là vấn đề của Tỉnh ủy. Tôi nhất định chăm chú nghiên cứu lời ngài nói, nhất định phải làm tốt công tác.

Phan Phong cười nói:

- Cậu đừng mạ vàng lên mặt chúng tôi. Chúng tôi tự biết việc của mình, quan niệm là vấn đề quá lớn.

Thấy ông lão này nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Có một ý tôi muốn hỏi ngài. Tôi muốn đồng chí Phan Bằng Trình làm thư ký của tôi, ngài thấy sao?

- Ha ha, đây là chuyện của tổ chức. Tổ chức muốn nó làm gì thì cứ phân công công việc.

Lời này của Phan Phong làm Ninh An Quý rất khó hiểu.

Chẳng qua Ninh An Quý rất nhanh thầm than đúng là gừng càng già càng cay. Ông lão này nhất định là coi trọng Bí thư Vương, lần này Bí thư Vương đưa cháu ông lão làm thư ký, không chừng ông lão rất vui mừng.

Thấy việc thuận lợi như vậy, Vương Trạch Vinh cũng cười thầm trong lòng. Ai nói ông lão này xuống không rõ tình hình, nhất định là rất rõ.

- Phan lão, sau này có ý kiến gì thì mời ngài bảo đồng chí Phan Bằng Trình nói với tôi.

Vương Trạch Vinh nói tới đây là tạo quan hệ với Phan Phong.

Phan Phong cười phá lên nói:

- Được, mấy người chúng tôi khi lui ra nên rảnh rỗi bàn bạc vài chuyện. Mọi người cũng có nhiều suy nghĩ tốt. Đến lúc đó tôi sẽ bảo Bằng Trình nói với cậu.

Vương Trạch Vinh không hề nhờ Phan Phong giúp việc mình đả thông tư tưởng các lão đồng chí kia, hắn thấy rõ được sự lợi hại của Phan Phong. Bây giờ thông qua chuyện của Phan Bằng Trình, mình xem như đã kéo một đám người vào phía mình. Như vậy các lão đồng chí sẽ giảm trong việc phản đối hắn, công tác sẽ thuận lợi hơn.

Trong mấy ngày Vương Trạch Vinh đến nhà các lão lãnh đạo, đã giải quyết không ít việc cho bọn họ. Vì thế các lão đồng chí có đánh giá cao với Vương Trạch Vinh.

Khác với việc Vương Trạch Vinh đi thăm lão lãnh đạo, Tiền Minh Phú mấy hôm nay tìm rất nhiều công tác đi mượn sức, y chú trọng vào Bí thư thị ủy Xuân Thành – Chu Kiến Minh, người Chu gia trên Bắc Kinh. Tiền Minh Phú nghĩ rằng chỉ cần kéo được Chu Kiến Minh về mình thì sẽ có tác dụng lớn.

Đáng tiếc Vương Trạch Vinh đi thăm gần như hết các lãnh đạo nhưng Tiền Minh Phú vẫn chưa thể lôi kéo được Chu Kiến Minh.