Nguyên nhân mà kết quả mãi vẫn lừng chừng cuối cùng cũng có, một người tên là Tiền Minh Phú vốn là phó bí thư tỉnh ủy Hải Châu cũng ra tranh vị trí Bí thư tỉnh ủy Nam Điền. (Trước đó một khoảng thời gian thì Hạng Nam đi ra nước ngoài, sau khi trở về đã nhanh chóng tra rõ tình hình).
Theo những gì Hạng Nam biết thì sở dĩ Tiền Minh Phú muốn tranh vị trí này là vì sau lưng có Tư Mã Hoàng – Chủ nhiệm ủy ban thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Vương Trạch Vinh quan sát thấy khi Hạng Nam nói có người tranh vị trí này thì vẻ mặt liền nghiêm nghị.
Nghe được tin này, Vương Trạch Vinh liền chú ý tới lai lịch của Tiền Minh Phú, có chủ nhiệm ủy ban thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Tư Mã Hoàng làm hậu thuẫn thì chẳng trách tổng bí thư Lâm lại băn khoăn vài phần. Nếu như đó là người bình thường thì Hạng Nam còn có khả năng làm đối phương yếu đi, nhưng đây chính là chủ nhiệm ủy ban thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nên Hạng Nam có băn khoăn là điều rõ ràng! Vương Trạch Vinh đành hẹn đám công tử con ông cháu cha ở Bắc Kinh hòng tìm hiểu thêm một chút tình hình của Tiền Minh Phú.
Ngô Uy Hoa là người hiểu rõ nhất tình hình các nhà ở Bắc Kinh, khi thấy Vương Trạch Vinh hỏi về Tiền Minh Phú liền nói:
- Vương ca, tình hình người này cũng gần giống anh, cũng sinh ra dưới cơ sở, chẳng qua khi hắn học ở đại học Kinh Hoa thì không biết vì sao lại trở thành đối tượng của con gái của Tư Mã Hoàng, hồi đó Tư Mã Hoàng chỉ là một chủ tịch tỉnh ở bên dưới. Nghe nói khi Tiền Minh Phú biết thân phận của Tư Mã Hoàng liền quấn chặt lấy con gái của lão, Tiền Minh Phú này cũng rất tuấn tú còn Tư Mã Tú thì không xứng là người phối ngẫu với Tiền Minh Phú. Hai người này trước tiên đẻ một đứa bé rồi mới đi gặp Tư Mã Hoàng, trong tình thế ván đã đóng thuyền nên Tư Mã Hoàng cũng đành hắn là con rể, việc này trước kia trở thành đề tài nói chuyện suốt một thời gian dài ở Bắc Kinh.
Hứa Ba cười nói:
- Cái thằng này hồi đó được mấy tuổi mà cũng biết việc này?
Ngô Uy Hoa cũng cười nói:
- Bố của tôi nói việc này ngày trước ầm ĩ cả lên.
Vương Tú Toàn cũng cười nói:
- Tiền Minh Phú này đúng là một kẻ có tâm kế, mấy người chưa từng gặp con gái của Tư Mã Hoàng đó, người phụ nữ đó tên là Tư Mã Tú kia dáng người quá khủng, may mà được Tiền Minh Phú "nhìn trúng"! Nghe nói hồi ấy Tiền Minh Phú là chủ tịch hội sinh viên ở trường, đám con gái theo đuổi hắn rất nhiều.
Vương Trạch Vinh nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy, bộ dạng kinh khủng à?
Tiền Thanh Chí cũng cười nói:
- Tú Toàn nói làm tôi mới nhớ ra, người phụ nữ đó tôi cũng đã gặp qua, cứ phải gọi là khủng long tái sinh, nghe nói tính tình còn rất hung dữ!
Mấy người này lập tức lại có chuyện để chém.
Qua cuộc trò chuyện, Vương Trạch Vinh phân tích ra được Tiền Minh Phú này là một người tâm kế. Vì muốn nương tựa vào chiếc thuyền lớn Tư Mã Hoàng mà dùng hẳn mỹ nam kế để dụ dỗ Tư Mã Tú, sau đó từ sự trợ giúp của Tư Mã Hoàng mà thuận buồm xuôi gió, theo sự phát triển không ngừng của Tư Mã Hoàng cũng giúp hắn leo tới cái ghế phó bí thư tiền đồ. Đây là một người lợi hại đối với mình! Vương Trạch Vinh chốt một nhận định về Tiền Minh Phú.
Tư Mã Hoàng có hai trai một gái, một con trai thì hiện là chủ tịch tập đoàn Sơn Năng - một tập đoàn có thực lực mạnh trong toàn quốc. Một con trai thì đang làm bí thư tỉnh ủy Quý Sơn, cũng là một người có tiền đồ phát triển, còn con gái thì làm cục trưởng trong bộ thủy lợi. Lần này Tư Mã Hoàng muốn nâng Tiền Minh Phú lên mục đích chính là muốn an bài chu toàn trước khi mình lui xuống.
Dựa vào quyền thế của Tư Mã Hoàng, làm chủ nhiệm ủy ban thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, tổng bí thư Lâm cũng nể mặt hắn. Nếu như hắn tranh vị cho Tiền Minh Phú thì mình có thể thuận lợi lên chức hay không thì khó mà nói rõ. Chuyện đã minh bạch rồi, chẳng trách kết quả mãi vẫn không đưa ra.
Sau khi nắm được những thông tin này, Vương Trạch Vinh hoàn toàn bỏ qua việc này, thành hay không cũng không phải mình có thể nắm giữ. Hơn nữa, những gì cần làm thì mình cũng đã làm rồi, chỉ còn đợi kết quả cuối cùng của trung ương. Đương nhiên trong lòng vẫn có phần buồn bực.
Vừa về đến nhà thì Hạng Định đã tìm tới, Hạng Định rất lưu ý chuyện của Vương Trạch Vinh, nói:
- Vương ca, anh biết không? Khó trách chuyện của anh mãi không có kết quả, hóa ra là Tiền Minh Phú đang ngầm tranh giành với anh. Nghe nói cả hai người cũng có thể điều tới Nam Điền công tác, vị trí số 1, số 2 sẽ căn cứ vào đó, xét từ mọi điều kiện thì Tiền Minh Phú chiếm ưu thế về tuổi, còn về thành tích thì anh lại hơn. Cho nên, rốt cuộc là ai giữ chức bí thư tỉnh ủy đã vào thế giằng co, hiện tại nhân vật mấu chốt có khả năng chính là Lão bí thư đã lui ra, nếu lão có thể đứng về bên anh thì anh sẽ thuận lợi lên chức.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cứ để tự nhiên đi.
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại khá tự tin, nếu nhân vật mấu chốt là Lão bí thư thì khả năng mình trở thành bí thư tỉnh ủy sẽ tăng lên rất nhiều.
Hạng Định có phần cấp bách, nói:
- Vương ca, việc này không giống đâu, nếu như anh có thể trực tiếp trở thành bí thư tỉnh ủy thì sự phát triển của anh sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Hạng Định như vậy, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, chuyện này nên nghĩ theo chiều hướng tốt.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh ở nhà một mình, Hạng Định nói:
- Chị em cũng thật là, để anh ở nhà một mình! Đi nào, hôm nay em bố trí cho anh ra ngoài cho khuây khỏa.
Giờ đang là thời kỳ mấu chốt, Vương Trạch Vinh cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới chuyện lớn, lắc lắc đầu nói:
- Bỏ đi, sau này hãy nói.
Hạng Định nghĩ một chút rồi cũng không cưỡng cầu, là con cháu của đại gia tộc, hắn đương nhiên biết hiện là thời kỳ quan trọng của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn bí thư tỉnh ủy và phó bộ trưởng bộ thương mại đều là cấp bộ trưởng, nhưng giữa hai vị trí này cũng có khác biết. Nếu như có thể tới một phương làm chủ địa phương thì sự phát triển trong tương lai sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Tiễn Hạng Định về, Vương Trạch Vinh có phần đứng ngồi không yên, việc Hạng Định nói tới đi giải trí đã đánh động lòng hắn, đã lâu rồi không có phụ nữ thật đúng là có phần khổ sở. Từ sau khi Uông Phỉ và Lữ Hàm Yên rời khỏi Bắc Kinh hắn đã không có chỗ để xả! Thở dài một hơi, Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới Lưu Băng Tinh rồi hắn cầm điện thoại bấm tới máy của Lưu Nguyên Đào.
Từ sau khi con gái chết, Lưu Nguyên Đào liền phát hiện tình hình đang dần dần thay đổi, đám người trước đây luôn vây quanh mình giờ đã biến mất hút. Khi không có người, hai vợ chồng thường thở dài ngán ngẩm, mọi chuyện đang phát triển thì lại thay đổi vì cái chết của con gái mình. Lúc này khi hai vợ chồng đang nói chuyện phiếm thì Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới.
Vốn chỉ tùy ý cầm điện thoại nghe, đột nhiên nghe thấy giọng của Vương Trạch Vinh, Lưu Nguyên Đào liền kích động, điện thoại thiếu chút nữa bị tuột. Che kín điện thoại, Lưu Nguyên Đào khẽ nói với vợ:
- Vương Trạch Vinh!
Phổ Lam Phương cũng chấn động, chạy nhanh sang ngồi ghé sát Lưu Nguyên Đào nghe:
- Trạch Vinh, chào cậu, tôi là Lưu Nguyên Đào.
Từ sau khi Lưu Băng Tinh chết, cứ khi ở một mình là Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới vấn đề của mình, có thể là phát triển quá thuận lợi, làm việc bắt đầu công khai. Lấy chuyện Lưu Băng Tinh này mà nói, đúng là quá công khai nên mới hại chết nàng, nếu không công khai thì Lưu Băng Tinh chưa chắc đã chết. Còn tưởng rằng lúc ấy mình sẽ phải chủ động gọi Lưu Nguyên Đào là bố vợ nữa, Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, làm việc không suy xét sẽ bị ảnh hưởng!
Sau khi nghĩ lại, Vương Trạch Vinh biết rất nhiều chuyện không thể dựa vào suy nghĩ của mình mà làm, khi nào cần che giấu thì nên che giấu. Chỉ cần trong lòng coi đối phương là bố mẹ thì cũng không cần phải biểu lộ ngoài miệng. Lần này khi gọi điện thoại cho Lưu Nguyên Đào, Vương Trạch Vinh cũng cố tình thay đổi cách xưng hô:
- Bác trai, hai bác vẫn khỏe chứ.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi như vậy, hai vợ chồng Lưu Nguyên Đào liếc mắt nhìn nhau, trong lòng liền có cảm giác mất mát. Chẳng qua Lưu Nguyên Đào nhanh chóng thu hồi tâm tình này, nói:
- Trạch Vinh, hai chúng tôi vẫn khỏe.
Kỳ thực trong lòng Vương Trạch Vinh đã coi vợ chồng Lưu Nguyên Đào là trưởng bối của mình, đã đem nỗi nhớ Lưu Băng Tinh biến thành sự quan tâm tới Lưu gia rồi.
Hỏi han tình hình Lưu Nguyên Đào một chút, Vương Trạch Vinh có thể nhận thấy Lưu Nguyên Đào hiện giờ không được như ý giống như trước.
Sau khi biết được em trai của Lưu Băng Tinh còn đang làm ở công ty di động, Vương Trạch Vinh định bớt chút thời gian tìm Chu Thanh để xem hắn có thể chiếu cố cho Lưu Vũ thông qua công ty di động được hay không.
Gọi điện thoại xong, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Tào Kiến Sơn rồi thuận miệng nói về chuyện của Lưu Nguyên Đào.
Tào Kiến Sơn vốn nghĩ rằng sau khi cái chết của Lưu Băng Tinh thì Vương Trạch Vinh sẽ chấm dứt quan hệ với Lưu gia nên gần đây cũng không chú ý lắm tới Lưu Nguyên Đào. Giờ không ngờ Vương Trạch Vinh lại vẫn quan tâm tới Lưu Nguyên Đào nên trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Lưu Nguyên Đào không chỉ là bởi vì con gái của hắn sao?
Nghĩ đến đây, Tào Kiến Sơn gọi điện thoại lên thành phố hỏi tình hình công tác của Lưu Nguyên Đào. Sau vài cuộc điện thoại, cuộc sống của Lưu Nguyên Đào lại phát sinh biến hóa, sự phát triển đang đình trệ lại có thăng tiến.
Vương Trạch Vinh gọi điện thoại xong thì cũng vơi bớt buồn bực, sau khi tắm xong Vương Trạch Vinh cảm thấy toàn thân thư thái.
Ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, Vương Trạch Vinh có cảm giác giống như thoát thai hoán cốt. Hắn cảm thấy mình giống như mới bò ra khỏi một đầm lầy.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, chỉ có trải qua đấu tranh tâm linh thì mới có cảm ngộ mới. Lúc đầu Vương Trạch Vinh có khát vọng lên cao nhưng giờ bình tĩnh lại đã khiến cho khả năng quan sát sự vật được nâng cao.
Bất cứ chuyện gì thì đều quan trọng là có thực hiện hay không, nếu như mình thực hiện thì sẽ có một loại trải nghiệm, đời người chính là cứ đi qua những trải nghiệm như thế, giờ có thể thả lỏng tâm tình!
Châm điếu thuốc từ từ hút, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình một chút, phát hiện quan khí màu đỏ đột nhiên có tình trạng như tách khỏi đỉnh đầu của mình, nếu cứ duỗi tiếp như vậy thì sẽ nhanh chóng hình thành giống cái ô.
Từ lâu đã quan sát loại tình huống này, ngoại trừ những lãnh đạo các địa phương được vào bộ chính trị thì sẽ có được dạng ô che thì những bí thư tỉnh ủy khác sẽ không có. Quan khí của mình sắp sửa hình thành dạng ô che thì chứng tỏ tiền đồ của mình sẽ lớn hơn một chút so với bọn hắn!
Vương Trạch Vinh biết đã đến lúc kết thúc tất cả rồi!