Quan Khí​

Chương 1079: Đến nhà




Sau khi có suy nghĩ đưa đám thiếu gia về Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ về khả năng của việc này. Vương Trạch Vinh biết các ông lão kia mặc dù đã lui nhưng không thể để con mình ở địa phương thời gian dài. Bây giờ đã một vài năm cũng đã đến lúc về. Vương Trạch Vinh liền đến nhà Vương Tiến Minh đầu tiên.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Vương Tiến Minh rất vui vẻ. Cười cười nhìn Vương Trạch Vinh, Vương Tiến Minh thấy Vương Trạch Vinh không quên mình nên trong lòng rất vui.

- Đến là được rồi, còn mang theo gì thế.

Thấy Vương Trạch Vinh xách túi quà tới, Vương Tiến Minh nói.

Vương Tiến Minh nhìn Vương Trạch Vinh, ông đương nhiên biết ý đồ mà Vương Trạch Vinh đến đây.

Vương Tú Toàn sau khi đến Bắc Dương đúng là rất được. Có Vương Trạch Vinh giúp đỡ nên bây giờ đã là Phó thị trưởng, tuy chưa thành Thường vụ thị ủy nhưng Vương Tiến Minh đã rất vui.

Thời gian này Vương Tiến Minh đang suy nghĩ có nên điều Vương Tú Toàn về Bắc Kinh không? Trong lúc nhất thời ông không nghĩ rõ, y biết cần phải bàn với Vương Trạch Vinh.

Vương Tiến Minh biết nhiều điều người khác không thể hiểu rõ. Vương Trạch Vinh bây giờ không chỉ có Hạng gia, Uông gia ủng hộ, không ít ông lão Bắc Kinh hài lòng với công tác của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng, Bắc Dương, đây là điều kiện rất quan trọng để Vương Trạch Vinh tiến thêm.

Gần đây Vương Trạch Vinh công tác ở Bộ Thương mại cũng rất tốt. Nhất là lần trước phát hiện hành vi vi phạm pháp luật ở Bộ Thương mại, đây là thành tích quá lớn, cứu vãn tổn thất mà không thể dùng con số để hình dung. Nhìn Vương Trạch Vinh vào cửa với biểu hiện rất trầm ổn, Vương Tiến Minh càng khẳng định Vương Trạch Vinh có thể phát triển.

- Vương thúc có khỏe không?

Vương Trạch Vinh ngồi đó và hỏi.

- Ha ha, bây giờ chú đã về hưu nên không có việc gì làm, chỉ đọc sách và viết hồi ký.

- Cháu muốn sớm đến thăm Vương thúc nhưng không có thời gian. Vương Tú Toàn

- Vị trí của cháu bây giờ đã khác. Cháu là Bộ trưởng Bộ Thương mại, công tác thương mại quan hệ đến đại cuộc quốc gia. Bận là đúng, nếu không bận thì nói rõ cháu không làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vương thúc, không giấu gì chú, hôm nay cháu đến là muốn bàn với chú về Tú Toàn.

Vương Tiến Minh cười cười và thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Chẳng qua trong lòng ông lại vui vẻ. Vương Trạch Vinh chủ động nói chuyện này là nói rõ Vương Trạch Vinh coi Tú Toàn là thân tín, đây là việc tốt. Nếu Vương Trạch Vinh phát triển, Tú Toàn cũng có tiền đồ lớn.

- Cháu nói suy nghĩ của mình xem. Mấy hôm nay chú đang suy nghĩ việc này và định tìm cháu nói chuyện.

Vương Tiến Minh hỏi ý Vương Trạch Vinh là tỏ vẻ tôn trọng hắn.

- Vương thúc, mấy người Tú Toàn đã rèn luyện một thời gian, có phải đưa mấy cậu ấy về Bắc Kinh?

Tú Toàn có con đường của mình mà tìm hiểu tình hình Bắc Kinh, nghe Vương Trạch Vinh nói, Vương Tiến Minh bắt đầu suy nghĩ lợi hại của việc này.

Vương Tiến Minh biết chuyện của con mình, Tú Toàn không phải là người có năng lực mạnh như Vương Trạch Vinh, muốn phát triển thêm thì phải có chỗ dựa rất mạnh. Nếu Vương Trạch Vinh là chỗ dựa cho Tú Toàn, Vương Trạch Vinh phát triển sẽ quan hệ đến sự phát triển của Tú Toàn.

- Trạch Vinh, cháu có suy nghĩ gì?

Chuyện này nếu do Vương Trạch Vinh đưa ra, như vậy Vương Trạch Vinh phải có suy nghĩ.

- Nếu Vương thúc đồng ý, cháu hy vọng điều Tú Toàn về Bắc Kinh công tác.

Vương Tiến Minh nhìn Vương Trạch Vinh và suy nghĩ, xem ra Vương Trạch Vinh bắt đầu bố trí.

Vương Tiến Minh làm lãnh đạo cao cấp nhiều năm như vậy nên có thể đoán ra ý đồ của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Hạng gia và Uông gia rất mạnh ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lại đến nói chuyện với mình về Tú Toàn, đây là coi Tú Toàn thành thân tín.

Vương Tiến Minh nghĩ thầm Vương Trạch Vinh nếu coi Tú Toàn là thân tín, mình đương nhiên phải giúp cậu ta mới được. Ai nói Vương Trạch Vinh nhất định phải dựa vào Hạng gia và Uông gia, có lẽ có thể tự thành lập một phái riêng.

Vương Tiến Minh nghĩ tới đây liền cảm thấy đây là việc đáng phải coi trọng. Vương Trạch Vinh xem ra không muốn mãi là người phát ngôn của Hạng gia và Uông gia. Vương Trạch Vinh là người rất mạnh, hơn nữa sau lưng Vương Trạch Vinh không chỉ có lực lượng Hạng gia, Uông gia, còn có lực lượng không ai thấy. Đây là việc tốt hay xấu đối với Tú Toàn?

Tính toán về tình hình của Vương Trạch Vinh, Vương Tiến Minh cảm thấy đây là việc có tương lai. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự có thể phát triển, Tú Toàn là thân tín đi theo Vương Trạch Vinh thì nhất định có không gian rất lớn để phát triển.

Lại nghĩ tới tình hình mấy nhà, Vương Tiến Minh cảm thấy mấy nhà hợp sức thì đó là một lực lượng rất mạnh.

- Trạch Vinh, cháu cứ nói thẳng, muốn chú làm gì.

Vương Tiến Minh không phải là người chấp nhận ngồi yên. Trong thời gian này ông cũng suy nghĩ về việc của Vương Tú Toàn. Vương Tú Toàn đến địa phương vài năm cũng đã tới lúc về Bắc Kinh. Nghĩ xong, Vương Tiến Minh cảm thấy mình phải hành động.

- Vương thúc, cháu có một suy nghĩ, Tú Toàn bây giờ là Phó thị trưởng, hoạt động một chút và đưa cậu ấy đến làm Phó bộ trưởng hay Cục trưởng ở một bộ nào đó. Như vậy có lợi cho sự phát triển của Tú Toàn.

- Cục trưởng thì hơi khó, Tú Toàn còn kém một chút. Bắc Kinh không thể so với nơi khác. Nếu làm chức Phó cục trưởng trước thì còn có thể.

Vương Tiến Minh nói.

- Chú thấy Ủy ban kế hoạch phát triển thì sao?

Vương Trạch Vinh nói.

Vương Tiến Minh cười cười, con của lão Mã cũng ở Bắc Dương. Lão Mã trước đây là Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, bây giờ sức ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Chỉ cần phối hợp và trao đổi thì con hai nhà đều có thể về Bắc Kinh. Vương Tiến Minh lập tức hiểu ý của Vương Trạch Vinh.

Vương Tiến Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đây đúng là một biện pháp, mọi người có thể phối hợp và trao đổi.

Thấy Vương Tiến Minh hiểu ý mình nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có cần cháu nói với chú Mã không?

Vương Tiến Minh xua tay nói:

- Trạch Vinh, chú hiểu ý cháu. Chuyện này do mấy ông lão các chú bàn với nhau. Cháu không cần xen vào, việc này tốt với mọi người mà.

Vương Trạch Vinh rất phục Vương Tiến Minh, bảo sao ông có thể làm Bộ trưởng Bộ Công an lâu như vậy, quá khôn khéo.

Vương Tiến Minh nói:

- Việc này cháu không phải, chú đi bố trí. Đám Tú Toàn cũng nên về Bắc Kinh, rèn luyện ở Bắc Dương hai năm và ra thành tích, như vậy có thể kiếm vị trí tốt.

Nói chuyện một lúc, Vương Tiến Minh nói:

- Trạch Vinh, có một số việc cháu cần các chú làm thì cứ nói. Các chú tuy đã lui nhưng vẫn còn có chút ảnh hưởng.

Thấy Vương Tiến Minh nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh không hề né tránh. Hắn đúng là muốn mấy người như Vương Tiến Minh giúp:

- Vương thúc, nói thật cháu muốn người của mình ở Bắc Kinh nên dự định điều một số người từ bên dưới về đây.

Vương Tiến Minh gật đầu nói:

- Việc này nên làm. Trong công tác chúng ta dùng người của mình sẽ thuận lợi hơn, cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc.

Vương Trạch Vinh phát hiện Vương Tiến Minh nói rất thẳng, đây là một lòng muốn giúp mình.

- Vương thúc, cháu định điều một hai đồng chí đến công tác ở hệ thống công an Bắc Kinh, không biết có thể được không?

Vương Tiến Minh đương nhiên biết Vương Trạch Vinh muốn xen vào hệ thống công an Bắc Kinh, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Việc này chú sớm suy nghĩ cho cháu. Ba đồng chí Lý Trấn Giang, Vương Chính cùng Vu Dương đều rất được, có khả năng phát triển. Bây giờ Lý Trấn Giang và Vương Chính đều có khả năng phát triển ở địa phương. Chú thấy điều Vu Dương về Bắc Kinh công tác là tốt nhất.

Đây đúng là điều Vương Trạch Vinh suy nghĩ. Hắn hôm nay hy vọng nhất là điều Vu Dương về Bắc Kinh, không ngờ Vương Tiến Minh cũng nghĩ như mình.

- Vương thúc, nói thật là cháu cũng nghĩ như chú.

- Chú thấy Vu Dương bây giờ chỉ có thể vào làm phó giám đốc thường trực Sở công an Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh biết Bắc Kinh khác nơi khác, Vu Dương có thể thành phó giám đốc thường trực Sở công an Bắc Kinh đã là quá tốt.

- Vương thúc, có thể không?

- Việc này ngoài ở Bộ Công an thì còn cần xử lý tốt ở Bắc Kinh. Chẳng qua cháu yên tâm, mặt mũi các chú thì không vấn đề gì.

- Cháu sẽ phối hợp hoạt động chút ở Bắc Kinh, còn bên Bộ Công an thì nhờ Vương thúc giúp.

- Được, việc này có các chú tiến vào thì nhất định sẽ thành.

Vì sự phát triển của Vương Tú Toàn, cũng vì sự phát triển của gia tộc, Vương Tiến Minh thấy Tú Toàn nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh. Cho nên sau khi biết Vương Trạch Vinh muốn bố trí người ở Bắc Kinh, Vương Tiến Minh biết mình đâu thể từ chối.

Ra khỏi nhà Vương Tiến Minh, tâm trạng Vương Trạch Vinh tốt hơn nhiều. Vương Trạch Vinh nếu không nhanh chóng xây dựng thế lực ở Bắc Kinh thì đúng là thành kẻ mù mắt.