Quan Khí​

Chương 1073: Uông Chính Phong coi trọng Vương Trạch Vinh (tiếp)




Vương Trạch Vinh thông qua buổi nói chuyện với Uông Chính Phong đã có không ít điều hiểu ra. Uông Chính Phong nói thời gian đi gặp mấy người quân đội với Vương Trạch Vinh, sau đó Uông Chính Phong rời đi.

Nhìn Uông Chính Phong rời đi, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ Uông Chính Phong này quả nhiên có bản lĩnh hơn người. Chỉ bằng vào mấy câu nói kia là có thể biết.

- Trạch Vinh, lời của Chính Phong tuy quá khích một chút nhưng cháu cũng phải suy nghĩ kỹ.

Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh đã thay đổi, trong lòng khá vui vẻ. Ông cũng không rõ là hy vọng Vương Trạch Vinh thay đổi hay không, ông hiểu rõ tư tưởng một lãnh đạo cao cấp. Nếu Vương Trạch Vinh hiểu được mấy điều này thì không biết là việc tốt hay xấu đối với cháu gái ông. Vương Trạch Vinh nói:

- Lời bác nói có lý, cháu phải suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh biết mình cần phải suy nghĩ kỹ vấn đề này. Đến vị trí của hắn, những lời của Uông Chính Phong không thể không suy nghĩ.

- Từ từ sẽ đến mà, cháu còn rất nhiều thời gian. Một người trưởng thành phải trải qua rất nhiều thứ.

Uông Nhật Thần cũng không hy vọng Vương Trạch Vinh ngay lập tức thành người mà Uông Chính Phong hy vọng.

Vài hôm sau Vương Trạch Vinh đến nhà Uông Chính Phong.

Hôm nay Uông Chính Phong gọi điện bảo Vương Trạch Vinh đến nhà ông ăn cơm.

Vương Trạch Vinh biết đây là Uông Chính Phong chuẩn bị giới thiệu người trong quân đội với mình.

Uông Chính Phong dù sao cũng là Tổng tham mưu trưởng nên chỗ ở được đề phòng rất nghiêm ngặt.

Xe Vương Trạch Vinh tuy có giấy thông hành của Uông Chính Phong nhưng vẫn phải kiểm tra mới vào được. lần đầu đến chỗ ở của lãnh đạo quân đội cao cấp, Vương Trạch Vinh có chút tò mò. Khó hiểu chính là Uông Chính Phong không gọi Uông Kiều tới đây.

Vào trong sảnh, Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy người bên trong đều có vai với những ngôi sao lấp lánh.

Nhìn tình hình trong sảnh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là nữ quân nhân, càng có cả người cấp úy. Vương Trạch Vinh thầm than chỗ rơ của quân đội Trung ương đúng là khác.

Thú vị chính là khi Vương Trạch Vinh tới, Uông Chính Phong cũng không giới thiệu mà chỉ bảo hắn ngồi vào bàn. Ở sảnh bày năm bàn, Vương Trạch Vinh về cơ bản không nhận ra ai. Nhìn những người này, Vương Trạch Vinh đoán bọn họ là người của Uông Chính Phong.

Quân đội cũng có từng phái riêng, Vương Trạch Vinh về cơ bản thấy những người này dựa vào Uông Chính Phong. Đương nhiên trong đó có hai ba người có quan khí hướng về phía khác. Vương Trạch Vinh thầm ghi nhớ mấy người này. Trong những quân nhân ở đây, chỉ Vương Trạch Vinh mặc đồ bình thường nên khá bắt mắt.

Vương Trạch Vinh không nhận ra bọn họ nhưng trong này có người nhận ra hắn. Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ khá nổi tiếng nên có nhiều người nhận ra hắn là bình thường.

Làm cho bọn họ khó hiểu chính là Vương Trạch Vinh sao lại đến tham gia bữa tiệc trong nhà Uông Chính Phong.

- Các đồng chí, hôm nay kỷ niệm ngày tôi nhập ngũ nên mời mọi người tới đây để kỷ niệm. mọi người cùng ăn, hôm nay chỉ nói tình nghĩa, không nói gì khác.

Nghe Uông Chính Phong lấy lý do này, Vương Trạch Vinh rất phục.

Trong sảnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Uông Chính Phong là trung tâm bàn tiệc, mọi người không ngừng mời rượu.

Các nữ quân nhân không ngừng phục vụ, đây là một bữa tiệc khác. Vương Trạch Vinh cảm thấy rất là lạ. Nhìn phù hiệu của các quân nhân, Vương Trạch Vinh thầm than người ở đây có quân hàm không thấp, chẳng qua đối mặt với lãnh đạo thì các nữ quân nhân chỉ có thể làm nhân viên phục vụ.

Uông Chính Phong chỉ vào Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vị này mọi người có thể không nhận ra, đây là một học trò xuất sắc của lão gia tử, tên Vương Trạch Vinh. Lần này mời cậu ta đến để làm quen với mọi người, sau này mọi người qua lại nhiều hơn.

Uông Chính Phong nói rất có trình độ, nói Vương Trạch Vinh là thân tín của Uông Nhật Thần, mặc dù có ý giúp đỡ nhưng không biểu hiện rõ ràng.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Chính Phong giới thiệu liền cười cười đứng dậy. Hắn cầm chén lớn rồi nói:

- Tôi biết mọi người là quân nhân, đều là người có hào khí. Tôi không nói nhiều, chén này tôi xin cạn coi như mời mọi người.

Nói xong hắn uống cạn rượu trong bát và ngồi xuống. Hành động của Vương Trạch Vinh làm mọi người có ấn tượng tốt. Mọi người vốn nghĩ có một tên thư sinh cùng ngồi sẽ không vui mấy, thấy Vương Trạch Vinh hào sảng như vậy nên cũng có ấn tượng tốt hơn. Nhìn hắn uống chén lớn, mọi người thầm than, tên Vương Trạch Vinh này có thể uống.

Uông Chính Phong không ngờ Vương Trạch Vinh lại như vậy, uống một chén đầy mà không có biểu hiện gì. Y nhìn về phía Vương Trạch Vinh với ánh mắt đầy vẻ tán thành. Không ngờ Vương Trạch Vinh còn có một mặt như vậy.

- Tốt.

Không ít người lớn tiếng khen. Vương Trạch Vinh làm như vậy đã được mọi người hài lòng.

Vương Trạch Vinh cũng nhân dịp bưng chén mời từng người. Một nữ thượng úy đi theo sau Vương Trạch Vinh, mặc dù là giúp hắn rót rượu nhưng không ngừng nhỏ giọng giới thiệu từng người. Có nữ quân nhân này giới thiệu, Vương Trạch Vinh cố gắng uống với mỗi người một chén.

Đám quân nhân đều thông minh. Thấy Uông Chính Phong chỉ mời một mình Vương Trạch Vinh là người ngoài ngành đến, đương nhiên biết ý của Uông Chính Phong. Vì nể mặt Uông Chính Phong nên mọi người đều tỏ vẻ thân thiết.

Mới đầu mọi người vì nể mặt Uông Chính Phong mà đối phó cho qua. Nhưng theo những gì Vương Trạch Vinh biểu hiện, nhiều người giật mình vì sức uống của hắn. Có mấy người giỏi uống không chấp nhận Vương Trạch Vinh áp đảo quân nhân, liền bắt đầu không ngừng uống với hắn.

Uông Chính Phong cười cười nhìn Vương Trạch Vinh. Y không ngờ Vương Trạch Vinh uống giỏi như vậy, một người ép quân nhân ở đây không thể đáp trả. Trong lòng thầm nghĩ thằng bé này đúng là được, đáng giúp đỡ.

Quân nhân đặt danh dự lên hàng đầu. Vương Trạch Vinh uống như vậy, mới đầu có vài người đấu với hắn, rất nhanh mọi người ở mấy bàn đều tham gia.

- Giỏi, khiêu chiến quân đội.

Phó tư lệnh không quân Chiêm Lâm cười phá lên nói:

- mọi người nên chiến đấu vì danh dự.

Y nói như vậy, mọi người đều cười ha hả xông lên quyết đánh ngã Vương Trạch Vinh.

Uông Chính Phong thấy có người cười cười nhìn mình, y cười nói:

- Đừng nhìn tôi, nếu các anh có thể làm cậu ta say thì lên đi.

Uông Chính Phong thầm nghĩ đây là cơ hội có thể làm Vương Trạch Vinh mau chóng hòa hợp với quân đội. Cho dù uống say nhiều nhất là vào bệnh viện nằm vài ngày mà thôi.

Cuối cùng lại làm Uông Chính Phong buồn cười. Vương Trạch Vinh uống một chén lớn, quân nhân cũng uống chén lớn như đang so xem ai đứng được đến cùng. Dần dần có người uống kém ngã xuống, các nữ quân nhân không ngừng dìu người ngã xuống đi ra ngoài.

Thấy nhiều người đấu với mình, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng và nói:

- Hữu nghị là quan trọng nhất.

Tư lệnh Quân khu Tế Nam - Cổ Gia Hồng lớn tiếng nói:

- Ha ha, bây giờ không phải là hữu nghị. Một mình anh mà để chúng tôi ngã hết, chúng tôi còn đâu mặt mũi gặp người.

Vương Trạch Vinh cũng cười cười, quân nhân thật thú vị. làm quan lớn như vậy mà chỉ vì uống rượu để lấy mặt mũi.

- Vậy được, đổi chén lớn hơn đi. Chén nhỏ này uống đến bao giờ.

Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện với Uông Chính Phong mới biết nếu muốn làm quân nhân phục thì phải hạ bọn họ. Vương Trạch Vinh lén nhìn Uông Chính Phong thì thấy Uông Chính Phong cũng nhìn mình khen ngợi.

Uông Chính Phong bây giờ có chút tò mò về Vương Trạch Vinh, uống nhiều như vậy mà không có vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh vừa nói đổi lại chén lớn, trong sảnh lập tức im bặt, đám tướng quân trợn mắt há mồm nhìn Vương Trạch Vinh.

- Mẹ nó chứ, hôm nay coi như gặp người mạnh rồi.

Phó tư lệnh Dương Úy Lâm vừa cười vừa nói.

Thấy nữ quân nhân một lần nữa rót đầy chén cho Vương Trạch Vinh, Dương Úy Lâm đoạt chén của Vương Trạch Vinh và nói:

- Hai ta đổi.

Vương Trạch Vinh cười cười, đây là Dương Úy Lâm nghi ngờ mình dối trá. Hắn bưng chén của Dương Úy Lâm lên uống cạn.

- Mẹ nó chứ, rượu thật.

Uống xong chén rượu lớn của Vương Trạch Vinh, Dương Úy Lâm thấy bụng nóng rực. Vừa đổi sang chén to thì đã có vài người ngã.

Uống đến chén thứ hai thì không còn mấy người có thể đứng, Uông Chính Phong cười nói:

- Cậu định đánh ngã hết mọi người sao?

Nhìn mấy quân nhân đã say, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mọi người rất nhiệt tình.