Quan Khí​

Chương 1044: Trương Tất Tường vào Bắc Kinh




Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh thì được mấy người phụ nữ gọi tới hỏi thăm. Đám thiếu gia Bắc Kinh cũng lấy cớ chúc mừng Vương Trạch Vinh về bình yên mà mấy lần mời ăn cơm. Diệp Ny Na sau khi thấy Vương Trạch Vinh trên Tv cũng gọi điện tới hỏi.

Vương Trạch Vinh nói chuyện với cô một lúc. Nghe nói cô đang hồi phục nhanh, hắn rất yên tâm.

Sau khi về Bắc Kinh, chuyện ở Bộ Thương mại rất nhiều. Ban ngày Vương Trạch Vinh rất bận, tối còn phải đi ăn uống với đám thiếu gia nên chỉ gặp Hạng Nam một lần.

Làm cho Vương Trạch Vinh rất buồn bực là Văn phòng Trung ương quyết định phái bảo vệ cho hắn. Bí thư Lâm nói phái hai bảo vệ, chẳng qua việc này không quá phù hợp quy định. Sau đó Bí thư Lâm tỏ vẻ dù như thế nào cũng phải phái một người cho Vương Trạch Vinh. Bây giờ chủ yếu chính là Vương Trạch Vinh chọn lấy hay là do văn phòng phái ra.

- Chủ nhiệm Trần, ngài cũng biết lái xe của tôi cũng kiêm luôn bảo vệ. Cậu ấy là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Ngài thấy có thể để cậu ta tiếp tục không?

Trần Hoa Kỳ cười nói:

- Thực tế cậu không cần bảo vệ. Chủ yếu đây là Bí thư Lâm quan tâm đến cậu mà thôi. Cậu nói thật cho tôi biết có phải lúc ấy cậu có dự cảm trước?

Vương Trạch Vinh gật đầu.

Trần Hoa Kỳ lúc này mới thoải mái nói:

- Tôi biết là như vậy mà. Ở tình hình đó dù có bảo vệ cũng vô ích. Cho nên có bảo vệ chỉ là Bí thư Lâm quan tâm cậu mà thôi.

- Cảm ơn Tổng bí thư, cảm ơn Chủ nhiệm.

Vương Trạch Vinh không biết nói gì cho tốt. Trần Hoa Kỳ cười nói:

- Trung ương phái bảo vệ sẽ không ảnh hưởng tới chuyện của cậu.

- Cũng được, chẳng qua tôi quen dùng lái xe kia.

- Việc này dễ xử lý, đưa cậu ta đến Bộ Công an đi.

Vương Trạch Vinh cũng nghĩ Long Dũng Đình có gia đình không thể theo mình đi khắp nơi. Cũng là lúc bố trí vị trí tốt cho cậu ta.

Trần Hoa Kỳ biết năng lực của Vương Trạch Vinh nên không gấp chọn bảo vệ.

Ra khỏi Trung Nam Hải, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình đang lái xe:

- Dũng Đình, Văn phòng Trung ương vừa nói với anh, dự định điều chú tới Bộ Công an công tác. Chú có suy nghĩ gì không?

- Vương ca, anh không phải không biết em. Em chỉ biết lái xe mà thôi.

Long Dũng Đình nói.

- Dũng Đình, chú không thể làm lái xe cho tôi cả đời mà phải không? Chú đến Bộ Công an cũng được, có lợi cho sự phát triển của chú. Tôi sẽ nói với Bộ trưởng Vương và bố trí một chức vụ thích hợp cho chú. Việc này cũng tốt cho gia đình chú.

Long Dũng Đình cũng biết việc đã được quyết định nên nói:

- Vương ca, em nghe anh.

- Vậy mới được. Ở đâu cũng như nhau mà. Thời gian này chú phải tới trường Đảng học, sau này tôi sẽ bố trí.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi bảo Long Dũng Đình lái xe đến văn phòng của Vương Tiến Minh. Hắn muốn gặp đối phương.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Vương Tiến Minh rất vui vẻ mà cười nói:

- Trạch Vinh, cháu tiến bộ nhanh thật đó.

- Vương thúc quá khen.

Bởi vì có Vương Tú Toàn, Vương Trạch Vinh rất cung kính với Vương Tiến Minh. Vương Tiến Minh cũng vui vẻ vì thái độ này của hắn, y cười phá lên nói:

- Chú còn chưa cảm ơn cháu giúp Tú Toàn.

- Đó đều do cậu ta cố gắng. Cháu nghe nói biểu hiện của cậu ấy rất tốt.

- Sau này còn cần cháu giúp đỡ nhiều.

Hai người nói chuyện một lúc, Vương Tiến Minh nói:

- Chú cũng sắp về hưu, cuộc sống sau này là của các đứa. Tú Toàn không nên thân, chẳng qua bây giờ đã nghe lời nhiều. Đây đều là do cháu giúp.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Cháu và Tú Toàn là anh em. Chú yên tâm, dù như thế nào cháu cũng sẽ giúp.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Vương Tiến Minh yên tâm:

- Không biết Trạch Vinh hôm nay đến có việc gì?

Vương Trạch Vinh liền nói việc của Long Dũng Đình ra. Vương Tiến Minh nói:

- Ha ha, việc nhỏ thôi. Long Dũng Đình dù sao cũng đã công tác ở Cục Công an một thời gian. Cậu ta vẫn là lái xe của cháu, có bằng gì không?

- Lúc ở Bắc Dương thì là phó đội trưởng đội xe Ủy ban nhân dân tỉnh, đãi ngộ cấp Phó Trưởng phòng.

- Vậy là tốt. Cục Giám sát Bộ Công an còn thiếu một Phó chánh văn phòng, đầu tiên đưa Long Dũng Đình tới đó được chứ?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Còn nhờ chú giúp nhiều.

- Chú mặc dù lui nhưng Long Dũng Đình ở trong Bộ Công an cũng sẽ không bị thiệt đâu. Cháu cứ yên tâm.

Vương Trạch Vinh ra khỏi nhà Vương Tiến Minh, hắn nói với Long Dũng Đình:

- Chuyện của chú thì anh đã lo xong, sau đây chú phải mau chóng dung nhập vào.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ năng lực của Long Dũng Đình. Đừng nhìn Long Dũng Đình chỉ làm lái xe, thực ra y rất khôn khéo, lại có nhiều năm theo Vương Trạch Vinh. Vì thế đến Bộ Công an thì chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn, cuộc sống sẽ rất tốt. Lúc này Vương Trạch Vinh nhận được điện của Trương Tất Tường.

Nghe được giọng của Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ và nói:

- Trương thúc, chú đến Bắc Kinh?

Trương Tất Tường sau khi điều khỏi tỉnh Sơn Nam thì nhờ Hạng Nam giúp mà y đã phát triển. Vương Trạch Vinh còn mấy lần trước mặt Uông Nhật Thần nhắc đến Trương Tất Tường đã giúp mình, Uông Nhật Thần cũng thầm giúp đỡ, bây giờ có lẽ Trương Tất Tường đã được điều chỉnh.

- Chú đang ở nhà Phó thủ tướng Hạng.

- Cháu lập tức tới.

Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Hắn có thể phát triển là nhờ khi đó Trương Tất Tường giúp. Có thể nói không có Trương Tất Tường thì không có Vương Trạch Vinh hôm nay.

Vào nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đang ngồi đó nói chuyện với Trương Tất Tường. Mấy năm không gặp, Trương Tất Tường có vẻ phong độ hơn xưa.

Trương thúc, không ngờ chú sẽ tới, sớm biết thì cháu sẽ tới sân bay đón chú.

Trương Tất Tường đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Chú vừa nhận được thông báo.

Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, anh đúng là không quan tâm đến việc của Trương thúc. Trương thúc lần này được điều lên Bắc Kinh.

Trương Tất Tường cười nói:

- Trạch Vinh bây giờ rất nhiều việc mà, hơn nữa còn vừa từ Mỹ về.

Vương Trạch Vinh không nghe nói đến chuyện này, mấy hôm nay hắn rất bận, tối còn đến chỗ Uông Phỉ nên không nghe nói tới.

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Trương Tất Tường cười nói:

- Chuyện còn chưa rõ, chú lần này tới xem Phó thủ tướng Hạng có chỉ thị gì không?

Vương Trạch Vinh nghe Trương Tất Tường nói liền khẽ gật đầu. Đây là thái độ của nhân viên một hệ. Dù chuyện lớn như thế nào thì phải nghe ý kiến người lãnh đạo của mình.

Lúc này Hạng Nam đã về.

Thấy Vương Trạch Vinh cũng ở đây, Hạng Nam nói với Trương Tất Tường và Vương Trạch Vinh:

- Hai người vào thư phòng với tôi.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hạng Nam cười nói với Trương Tất Tường:

- Đồng chí Tất Tường, Trung ương có ý định để đồng chí làm Phó bí thư Bắc Kinh, đồng chí có ý kiến gì không?

Lời này làm cho cả Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường giật mình.

Phó bí thư Bắc Kinh, cấp bậc mặc dù giống của Trương Tất Tường bây giờ nhưng tầm quan trọng lại khác hẳn nhau.

Trương Tất Tường rất kích động. Hạng Nam gọi y về Bắc Kinh nói là có thể điều lên đây làm nhưng không nói rõ tình hình. Không ngờ lại thành Phó bí thư Bắc Kinh.

- Chúc mừng Trương thúc.

Vương Trạch Vinh rất vui vẻ nói với Trương Tất Tường.

- Cảm ơn Phó thủ tướng Hạng.

Trương Tất Tường cung kính nói.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Bắc Kinh không thể so sánh với tỉnh, đây là nơi rèn luyện năng lực của anh. Hy vọng anh có thể làm ra thành tích.

Trương Tất Tường nghiêm túc nói:

- Có Phó thủ tướng Hạng chỉ đạo, tôi nhất định làm tốt công việc.

- Ngày mai anh đến Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Trưởng ban Vương sẽ nói chuyện chính thức với anh.

Trương Tất Tường nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh mà tâm trạng khá phức tạp. Trước đây y là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh mới là cán bộ xã bình thường. Nhờ mình giúp Vương Trạch Vinh mà mình lại không ngừng phát triển. Hạng Nam và sau khi nói chuyện với Trương Tất Tường lại vì có việc mà ra ngoài.

Thấy Hạng Nam rời đi, Trương Tất Tường mới thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ rất hưng phấn.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trương thúc, đây là chuyện tốt. Hôm nay chú ở đây dùng bữa.

Trương Tất Tường đương nhiên rất vui, làm như vậy là sẽ tăng quan hệ với Hạng gia.

Sau khi uống vài chén, Trương Tất Tường nói:

- Trạch Vinh, nhìn cháu không ngừng tiến bộ, chú cảm thấy mình già rồi.

Lữ Hàm Yên ở bên cười nói:

- Trương thúc đang phát triển nhanh, sao có thể già.

- Trạch Vinh, nói thật chú không rõ tình hình ở Bắc Kinh. Cháu biết gì thì phải giúp chú đó.

Trương Tất Tường biết Bắc Kinh rất phức tạp nên khá lo lắng.

- Trương thúc yên tâm. Chú cần cháu làm gì thì cứ nói. Cháu cũng có chút quan hệ ở Bắc Kinh.