Quan Khí​

Chương 1029: Quan tâm đến Tiểu Vương nhiều một chút




- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Trung ương lần này quyết định bổ nhiệm đồng chí đến Bộ Thương mại là do tin tưởng đồng chí, phải mau chóng tiến vào công việc.

Thủ Tướng nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh tuy là ngồi nhưng rất cung kính. Thủ Tướng khác với Tổng bí thư. Vương Trạch Vinh không mấy khi gặp Thủ Tướng. Nếu không phải có Bố Thủ tướng, Vương Trạch Vinh đúng là không thể vào nhà Thủ Tướng.

- Thủ Tướng, tôi nhất định cố gắng công tác.

Một bên ăn cháo, Thủ Tướng vừa nói chuyện với Vương Trạch Vinh, chẳng qua chủ yếu là chuyện ở Bộ Thương mại.

- Tiểu Vương, muốn ăn gì?

Bố Thủ tướng lớn tiếng nói.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Thưa thủ trưởng, tôi ăn rồi.

- Cái gì, cậu tập sớm như vậy thì ăn lúc nào. Được rồi, một bát cháo.

Bố Thủ tướng sau khi nói xong liền ra lệnh cho nhân viên phục vụ đi làm. Vương Trạch Vinh cũng bởi vậy mà thấy mặt khác của ông.

Thấy bố mình đối tốt với Vương Trạch Vinh như vậy, Thủ Tướng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Yên tâm làm tốt công tác, tổ chức đặt đồng chí vào vị trí này là suy nghĩ cẩn thận. Đồng chí mặc dù còn trẻ nhưng kinh nghiệm chính trị rất nhiều, đã rèn luyện ở vài địa phương, tôi tin rằng đồng chí có thể nhanh chóng làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh cũng nói suy nghĩ trong công tác của mình sau đây. Thủ Tướng nghe rất chăm chú.

Bố Thủ tướng vào rửa mặt rồi nói với Thủ Tướng:

- Thái cực quyền của Tiểu Vương rất được. Hôm nay dạy mấy ông lão cách tập mới, luyện đúng là có tác dụng. Hôm nay bố tập xong thì không còn đau lưng nữa. Anh đó, cũng phải tăng tập luyện đi. Công việc quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng.

Vương Trạch Vinh nhìn Thủ Tướng được ông bố quan tâm như vậy thì có chút buồn cười trong lòng.

- Ha ha, thật sự có tác dụng sao? Tiểu Vương, khi nào rảnh thì tôi cũng học với đồng chí. Vai tôi thi thoảng lại đau.

Thủ Tướng cười nói.

- Thủ Tướng, chỉ cần thủ trưởng cần thì tôi lúc nào cũng nghe lệnh.

Chuyện tốt như vậy thì Vương Trạch Vinh sao có thể bỏ qua.

- Thủ Tướng, hay là tôi giúp ngài một chút?

Vương Trạch Vinh thử nói. Chuyện này hắn chưa từng làm nhưng đúng là muốn thử bóp vai giúp Thủ Tướng, như vậy tăng thêm quan hệ với đối phương.

- Anh cả, để Tiểu Vương giúp đi. Đúng là, làm hỏng hết sức khỏe.

Bố Thủ tướng nói.

Thủ Tướng nhìn đồng hồ rồi nói:

- Cũng còn chút thời gian, làm phiền đồng chí Tiểu Vương giúp tôi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ, vội vàng giơ tay đẩy nhẹ lên vai Thủ Tướng, rồi dồn quan khí của mình vào đó.

Sau khi quan khí của Vương Trạch Vinh tiếp xúc với quan khí của Thủ Tướng, quan khí của hắn đã tiến vào, không lâu sau mấy chỗ bị vướng đã được Vương Trạch Vinh đả thong.

Sau khi làm xong trên đầu Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi.

- Thủ trưởng thấy sao?

Vương Trạch Vinh cười nói. Bố Thủ tướng cũng hỏi:

- Sao rồi?

Thủ Tướng rất ngạc nhiên mà nói:

- Đúng là đỡ hơn, vai tôi đã đỡ hơn nhiều.

- Ha ha, bố nói mà, Thái cực quyền của Tiểu Vương rất được. Anh rảnh rỗi thì nhờ Tiểu Vương giúp, như vậy có lợi cho sức khỏe.

Bố Thủ tướng cũng vui vẻ. Thủ Tướng vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Sau này tôi nhờ Tiểu Vương.

Nhìn Thủ Tướng, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chỉ cần Thủ Tướng cần, tôi lập tức tới.

Bố Thủ tướng bưng bát cháo lên rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Đừng khách sáo, Tiểu Vương ăn đi.

Thủ Tướng hỏi một chút tình hình công tác của Vương Trạch Vinh. Ngài cũng không nói gì nhiều, chỉ là hỏi các việc trước đây Vương Trạch Vinh đã làm và dự định trong công tác ở Bộ Thương mại.

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận Thủ Tướng cũng chỉ điểm mình không ít. Cũng may Vương Trạch Vinh đã học tập nhiều nên trả lời có căn cứ.

- Anh cả, đồng chí Tiểu Vương rất được. Anh phải quan tâm đồng chí Tiểu Vương nhiều một chút.

Bố Thủ tướng ăn xong, lau mồm và nói với Thủ Tướng. Thủ Tướng gật đầu nói:

- Sau này đồng chí Tiểu Vương có vấn đề gì khó trong công tác thì có thể báo cáo với tôi.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin Thủ Tướng yên tâm, tôi sẽ kịp thời báo cáo với ngài.

Thủ Tướng đưa tay về phía Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cố gắng công tác.

Lúc này thư ký và bảo vệ của Thủ Tướng đã đến.

- Tôi đi làm trước.

Thủ Tướng cười nói và đi ra.

Đứng đó nhìn Thủ Tướng rời đi, Vương Trạch Vinh thấy rất vui vẻ vì gặp được Thủ Tướng.

- Ha ha, mau ăn đi.

Bố Thủ tướng cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Cảm ơn lão thủ trưởng.

Vương Trạch Vinh đúng là rất cảm kích Bố Thủ tướng.

- Một người chỉ cần hết lòng phục vụ nhân dân thì không phải sợ gì cả. Đồng chí Tiểu Vương, cậu chỉ cần nhớ kỹ điểm này.

Bố Thủ tướng nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi xin ghi nhớ.

Thủ Tướng nói nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình được các ông lão này chú ý là do mình làm việc vì quần chúng nhân dân.

Hôm nay có thể gặp Thủ Tướng, đây coi như Vương Trạch Vinh tạo được quan hệ với Thủ Tướng. Như vậy sau này hắn chỉ cần chú ý công tác là được.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng rõ mình còn nhiều thứ phải tìm hiểu.

Về Uông gia, Uông Nhật Thần hỏi:

- Sao rồi cháu?

Uông Nhật Thần rất quan tâm đến việc của Vương Trạch Vinh.

- Thủ Tướng rất nhiệt tình ạ.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Đây là việc tốt. Bây giờ đối với cháu mà nói thì có thể nhanh chóng dung nhập vào Trung ương hay không là rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh nói tình hình trong nhà Thủ Tướng ra một lần cho Uông Nhật Thần phân tích. Uông Nhật Thần cười nói:

- Chuyện tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng thích nghi với công việc.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Yên tâm, cuộc sống của cháu còn dài.

Nói đến đây ông nhìn thoáng qua phòng ngủ của Uông Phỉ mà nói:

- Con bé này chỉ biết ngủ.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy nhưng biết ông rất vui vẻ. nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh vào phòng ngủ thì thấy Uông Phỉ vẫn ngủ ngon.

Sờ sờ ngực Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sao, hôm nay không đi làm ư?

- Người ta mềm nhũn cả người, đều do anh đó.

Không mấy khi Vương Trạch Vinh ở đây, Uông Phỉ rất hạnh phúc. Gặp Vương Trạch Vinh, cô liền làm nũng một chút.

Bị tay Vương Trạch Vinh sờ soạng, tối qua hai người quan hệ nên giờ Uông Phỉ vẫn còn mẩn cảm. Cô ngồi dậy và ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh.

Uông Phỉ vẫn trần truồng, người như nhảy nhót làm Vương Trạch Vinh ham muốn. Nhìn cơ thể tuyệt vời trước mặt, ánh mắt Vương Trạch Vinh không muốn rời.

Vương Trạch Vinh vốn đang vui vẻ vì mới gặp được Thủ Tướng, bây giờ thấy Uông Phỉ như vậy, hắn không nhịn được cởi quần áo và ôm chầm lấy Uông Phỉ.

Hôm nay Uông Phỉ nhiều việc nên không nghỉ phép được. Cô hạnh phúc rời đi. Vương Trạch Vinh cười hì hì và ngủ.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên làm Vương Trạch Vinh thức giấc. Hắn cầm lên thì thấy là Tào Kiến Sơn gọi:

- Kiến Sơn, đến Bắc Kinh chưa?

Hôm qua Tào Kiến Sơn nhận được điện của Vương Trạch Vinh bảo y lên Bắc Kinh. Sáng nay y lập tức tới.

- Bí thư Vương, tôi vừa xuống máy bay, tôi đến đâu gặp Bí thư?

Tào Kiến Sơn biết lần này mình lên Bắc Kinh làm gì, y kích động đến độ cả đêm không thể ngủ.

Vương Trạch Vinh lúc này đang nhàn nhã không có việc gì. Thấy đã đến trưa, Vương Trạch Vinh nói với Tào Kiến Sơn:

- Như vậy đi, anh tìm chỗ nghỉ rồi nói cho tôi địa điểm. Tôi tới mời anh dùng bữa.

- Bí thư Vương nói gì đó, tôi mời anh.

Tào Kiến Sơn vội vàng nói.

Tào Kiến Sơn bây giờ rất kích động. Vương Trạch Vinh bảo y lên Bắc Kinh, điều này nói rõ Phó thủ tướng Hạng đã nhận y. Chỉ cần có quan hệ với Phó thủ tướng Hạng thì bước tiến của y sẽ không ngừng lại.

Vương Trạch Vinh gọi điện xong liền đứng dậy đi rửa mặt, nói với Uông Nhật Thần một tiếng rồi lái xe rời đi.

Trên đường Tào Kiến Sơn gọi tới nói là bố trí bữa ăn xong rồi, mời Vương Trạch Vinh tới. Vương Trạch Vinh đến nơi thì thấy Tào Kiến Sơn đã sớm chờ ở đó.

Ngoài Tào Kiến Sơn còn có một người đàn ông trung niên là người phụ trách chi nhánh Tỉnh Tây Nhật trên Bắc Kinh và thư ký của Tào Kiến Sơn. Bắt tay Vương Trạch Vinh, Tào Kiến Sơn không ngừng nói cảm ơn.

Ngụy Chính Vĩ – Chủ nhiệm chi nhánh Tỉnh Tây Nhật trên Bắc Kinh thấy Tào Kiến Sơn bày tiệc rượu sang trọng như vậy để mời một thanh niên, mới đầu còn không có chú ý. Chẳng qua thấy Tào Kiến Sơn gọi thanh niên kia là Bí thư Vương, y nghĩ ngay tới Bí thư Vương – Vương Trạch Vinh sắp vào Bộ Thương mại công tác.

Là người phụ trách trên Bắc Kinh, y hiểu rõ tình hình Bắc Kinh. Nghe nói là Vương Trạch Vinh, y nhìn Tào Kiến Sơn với ánh mắt rất kính sợ. Y cũng nghe qua tình hình Tỉnh Tây Nhật, vốn nghĩ Tào Kiến Sơn không được. Bây giờ mới phát hiện bí mật kinh người. Y hiểu ra Tào Kiến Sơn đã dựa vào Hạng hệ, nếu là như vậy thì Tào Kiến Sơn đâu thể nào ngã.

Tào Kiến Sơn vốn không muốn dùng tới Ngụy Chính Vĩ, nhưng lần này là bất đắc dĩ. Hơn nữa y cũng có dụng ý khi dùng Ngụy Chính Vĩ. Tỉnh Tây Nhật đang truyền loạn tin y sẽ ngã, dùng Ngụy Chính Vĩ này để truyền tin về mà cảnh cáo một số người.

- Tiểu Ngụy, anh đi làm việc của mình đi.

Tào Kiến Sơn bảo Ngụy Chính Vĩ ra ngoài rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tôi chưa ăn, chúng ta ăn trước chứ?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Kiến Sơn khách khí quá rồi, cần gì thịnh soạn như vậy?

- Tôi không quen với Bắc Kinh nên chỉ có thể nhờ các đồng chí làm, không ngờ lại là như vậy.

- Lão Tào, bố Hàm Yên vừa vặn ở Bắc Kinh, tối anh tới nhà.

- Bí thư Vương, anh xem tôi nên mang theo quà gì.

- Lão Tào, chúng ta là người quen, anh giúp tôi, tôi chưa cảm ơn gì cả. Anh không nên mang gì theo, anh mà mang theo thì không vào được cửa đâu.

Tào Kiến Sơn nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cung kính nói:

- Bí thư Vương, ân tình này tôi xin nghi nhớ.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện công việc.

- Ồ, đúng rồi, lần này Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn tổ chức lớp tập huấn lãnh đạo. Đồng chí Lưu Nguyên Đào vì có biểu hiện tốt nên chúng tôi dự định đưa đồng chí này vào lớp tập huấn. Nếu không phải nhờ Bí thư Vương giúp chúng tôi phát hiện nhân tài, tôi là Trưởng ban tổ chức cán bộ sẽ không làm tròn chức vụ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu đây là ý tốt của Tào Kiến Sơn nên cười nói:

- Chỉ là người quen mà thôi, nếu điều kiện phù hợp thì giúp một chút. Không thể vi phạm nguyên tắc của tổ chức.

Tào Kiến Sơn biết mình vừa đề bạt Lưu Nguyên Đào thì Vương Trạch Vinh đã có ý đưa mình đi gặp Hạng Nam, trong này đâu phải bình thường.

- Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định tuân theo quy định mà làm.