Quan Khí​

Chương 1014: Toàn bộ quan khí đều màu tím




Những ngày này Vương Trạch Vinh đều ở nhà làm việc và đọc sách trong vườn. Bản thân mình sắp đi rồi nên Vương Trạch Vinh liền có ý an bài một chút, nghĩ đến việc Kỳ Hiền Mẫn cũng sắp lui xuống, thành phố Xuân Dương này liền một lúc trống hai người đứng đầu. Vương Trạch Vinh liền bắt đầu như vô tình tạo quyền uy cho Lý Ích Tài, đồng thời Ôn Hòa Lâm cũng được chọn làm người để bồi dưỡng làm thị trưởng.

Tình hình trên tỉnh cũng bắt đầu rục rịch, Cổ Duy Thành phải xuống, Tằng Lâm Thành thì không có hi vọng lên cao, Vương Trạch Vinh có ý nhường Phó chủ tịch thường trực Mạnh Chiếu Hiên tới làm phó bí thư. Việc này do Hạng Nam nghe ngóng ở Bắc Kinh liền truyền đạt xuống, khả năng Mạnh Chiếu Hiên đảm nhiệm phó bí thư là rất lớn.

Sau chuyện của Bạch Kiến Sinh, thông qua hoạt động của Uông Nhật Thần, thư ký trước đây của Uông Nhật Thần là Hùng Hồng Vinh được điều tới Bắc Dương làm trưởng ban tổ chức tỉnh ủy. Chuyện này quá ngoài dự liệu của mọi người, Hùng Hồng Vinh này coi như là thuộc hệ Uông Nhật Thần, sau khi Uông Nhật Thần lui xuống thì đầu tiên làm phó thị trưởng, về sau được lên tỉnh làm phó trưởng ban tổ chức, giờ thì lại được thăng thẳng lên trưởng ban tổ chức.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Trạch Vinh vừa bắt tay bố trí vừa chuẩn bị rời đi.

Đang ở nhà thì Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Tiền Thanh Phân, hai vợ chồng Vương Đại Hải hiện giờ đang trong những tháng vui vẻ đi du lịch bốn phương. Trong hoàn cảnh vừa có tiền lại rảnh rỗi, dưới sự an bài của Tiểu Giang, hai vợ chồng bọn họ gần như là du lịch vòng quanh trái đất, đi qua rất nhiều quốc gia trên thế giới, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại về thăm hỏi, bọn họ hiện giờ thật sự được mở mang tầm mắt.

- Mẹ, giờ bố mẹ đang ở nước nào?

Vương Trạch Vinh cười hỏi. Dù sao đã có Tiểu Giang bố trí, cũng có chuyện gia đi cùng nên đoàn du lịch chắc cũng không xảy ra vấn đề gì. Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng lắm về tình hình bố mẹ mình.

Tiền Thanh Phân cười nói:

- Mẹ và bố con vừa từ Ả rập về, ông ấy hiện còn đang nghĩ không ra, ha ha, ông ấy nói những quốc gia này thực sự là kỳ quái vì vẫn có thể cho phép một chồng nhiều vợ.

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy liền biết mẹ mình đang nghĩ đến chuyện của mình.

- Mẹ, bố mẹ được đi nhiều nước như vậy có phải là đã được mở mang tầm mắt hay không?

Vương Trạch Vinh cười hỏi.

Tiền Thanh Phân nói:

- Đúng là thấy được rất nhiều chuyện kỳ quái, mẹ coi như là đời này sống không uổng rồi!

Tiền Thanh Phân lúc này đúng là rất hưng phấn, trong số những người ở nhà máy Khai Hà thì có ai so được với mình chứ. Giờ chỉ cần Tiền Thanh Phân về tới nhà máy thì cứ như là lãnh đạo trở lại thị sát công tác vậy, khiến cho tiền hô hậu ủng, các chị em trước đều kính nể bà, bà biết tất cả những điều này là do con mình mang đến.

Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Tiền Thanh Phân rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Trong lòng hắn cũng bớt day dứt vì không phụng dưỡng được.

Hàn huyên một lúc, Tiền Thanh Phân đột nhiên nói:

- Trạch Vinh, có một chuyện mẹ vẫn muốn nói mà không biết nên nói như thế nào.

- Mẹ, chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Giọng của Tiền Thanh Phân đột nhiên nhỏ đi một chút:

- Mẹ và bố con hiện đã về Khai Hà, bố con hiện đang nói chuyện với Tiểu Diệp. Trạch Vinh à, tâm ý của Tiểu Diệp thì bố mẹ đều hiểu được. Không biết con nghĩ như thế nào những đừng để con bé bị nhỡ!

Thấy Tiền Thanh Phân nhắc tới Tiểu Diệp, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết đó là ai, một hình tượng của công tác kiều mị thướt tha hiện ra trước mắt khiến cho hắn cầm điện thoại có chút thất thần. Không thấy Vương Trạch Vinh nói gì, Tiền Thanh Phân khẽ nói tiếp:

- Trạch Vinh à, mẹ biết quan điểm của con khác, hiện giờ lại là phó bí thư tỉnh ủy nhưng đây là chuyện mà trước kia mẹ chưa từng nghĩ qua. Rất nhiều chuyện con nhất định phải chú ý, thế nhưng mẹ cũng chẳng rõ trong lòng mẹ có cảm giác gì. Con nhìn lại lại Tiểu Diệp xem, hơn 30 tuổi rồi mà bảo đi tìm đối tượng thì không đi chỉ một lòng nghĩ tới con, cứ nghĩ tới việc này là lại thấy tàn nhẫn.

Kỳ thật Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của Diệp Ny Na, cô gái này không biết vì sao mà không thu xếp qua chỗ bố mình mà cứ ở lại thành phố Hoa Khê. Chỉ cần biết vợ chồng Vương Đại Hải trở về thì nàng nhất định sẽ tới giúp làm việc này việc kia, hoàn toàn coi mình như là con dâu của Vương gia vậy.

Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế hút hết điếu này tới điếu khác, hình ảnh Diệp Ny Na cứ hiện lên trước mắt, trong đầu dường như còn vang vọng giọng nói rung động lòng người của Diệp Ny Na.

- Trạch Vinh, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?

Long Hương Băng đi vào nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền quan tâm hỏi.

- Không có gì.

Vương Trạch Vinh lắc đầu.

Long Hương Băng đứng ra đằng sau Vương Trạch Vinh, ôm lấy đầu hắn nhẹ nhàng mát xa nói:

- Làm lãnh đạo đúng là không dễ dàng gì cả, có quá nhiều việc phải suy nghĩ!

Vương Trạch Vinh dựa hẳn đầu vào bộ ngực căng tròn của Long Hương Băng, tinh thần từ từ thả lỏng ra.

Xoay người lại ôm chầm lấy Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh xé quần áo của nàng một cách thô bạo rồi đứng dậy bế xốc Long Hương Băng bước vào phòng ngủ.

Lúc này Long Hương Băng lại có vẻ rất thích thú, khẽ vặn vẹo trên tay Vương Trạch Vinh, cố ý khiêu khích.

Hôm nay Vương Trạch Vinh không còn dịu dàng như ngày trước, công kích Long Hương Băng như cuồng phong vũ bão.

Da thịt trắng khiết, hai bầu vú cao vút mượt mà, đôi chân dài tuyết trắng, tất cả khiến cho mắt của Vương Trạch Vinh trắng dã.

Long Hương Băng cố gắng chịu đựng để lấy lòng người đàn ông của mình, cảm thấy hôm nay như được hòa cùng với Vương Trạch Vinh làm một. Cô nỗ lực hầu hạ, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng như cổ vũ người đàn ông mạnh hơn nữa, cả người lắc lư liên tục, eo không ngừng hẩy hẩy, ngực cứ phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập, mái tóc đen xõa tán loạn, da thịt ửng đỏ cả lên.

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở ồ ồ cùng với tiếng rên rỉ say đắm lòng người của Long Hương Băng.

Một bên thì ra sức tiến tới, một bên thì tận tâm hầu hạ, cả hai người nhanh chóng rơi vào cảm giác sảng khoái.

Làm xong hết thảy, Vương Trạch Vinh áy náy nhìn Long Hương Băng vẫn rung động như cũ.

Ra khỏi phòng ngủ, Vương Trạch Vinh vào tắm nước nóng sạch sẽ, đến khi đi ra ngoài thì cả người toát ra sự tự tin mạnh mẽ.

Bước vào thư phòng, Vương Trạch Vinh liền ngồi xuống ghế chủ.

Trong lúc vô ý kiểm tra quan khí của mình thì Vương Trạch Vinh vui mừng khi thấy nó đã biến thành màu tím hoàn toàn, không hề có lẫn tạp màu đỏ nào cả.

Sắp tiến bộ rồi!

Vương Trạch Vinh biết mình lại phát triển.

Cầm di động lên, do dự một chút rồi Vương Trạch Vinh bấm số máy năm xưa của Diệp Ny Na.

- Trạch Vinh, là anh sao?

Sau vài nhịp chuông đổ, từ trong điện thoại lại truyền tới giọng nói kiều mị của Diệp Ny Na.

- Tiểu Diệp, em vẫn khỏe chứ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ừ, vẫn tốt.

Diệp Ny Na vừa mới từ nhà của Vương Đại Hải về, nàng đang lái xe riêng ở trên đường.

Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, trong lòng Diệp Ny Na rất vui sướng. Nàng đã chờ cuộc điện thoại này mấy năm rồi, vì sợ Vương Trạch Vinh không biết số của mình nên mấy năm nay nàng không dám đổi số. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh tiến bộ từng ngày lại nhìn tuổi của mình càng ngày càng tăng, cảm giác mất mát trong lòng nàng cũng tăng theo, không ngờ tới đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh.

Tìm một chỗ đỗ xe lại, Diệp Ny Na cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn.

Vương Trạch Vinh nói thẳng:

- Tiểu Diệp, anh biết tâm ý của em nhưng em có nghĩ tới hay không, bây giờ anh là người đã có vợ con. Nếu em đi theo anh thì sẽ chẳng có kết quả tốt gì cả.

Diệp Ny Na dù sao vẫn là một thiếu nữ chưa lập gia đình, không ngờ Vương Trạch Vinh nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình liền hơi hoảng hốt, chẳng qua nàng cũng hiểu rằng hôm nay Vương Trạch Vinh gọi cuộc điện thoại này chính là muốn nói cho rõ ràng. Nhìn chung quanh thấy không có ai, Diệp Ny Na cố lấy dũng khí nói:

- Trạch Vinh, anh không cần phải nói gì cả, mấy năm này em đã nghĩ kỹ rồi, em cũng biết như vậy không tốt nhưng em cũng không làm sao để mình yêu người khác được.

- Tiểu Diệp, như vậy đi, em hãy chuẩn bị để tới Bắc Kinh nhé!

Vương Trạch Vinh nói.

Diệp Ny Na nhất thời không hiểu được, nói:

- Em không tới Bắc Kinh, nếu mà tiện thì muốn tới Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh cũng đành chịu vì sự kiên trì của Diệp Ny Na, đành phải nói:

- Anh khả năng sẽ tới Bắc Kinh.

Diệp Ny Na giờ mới hiểu ra, vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, vội vàng nói:

- Không mang phiền toái tới cho anh chứ?

Vương Trạch Vinh nói:

- Hay là như thế này thì tốt hơn, trước tiên chuyển bố em tới Bắc Kinh rồi em điều theo sau.

Diệp Ny Na cười nói:

- Không biết bố em sẽ hạnh phúc tới cỡ nào.

Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu, bố của Diệp Ny Na cũng có chút năng lực chẳng qua lại quá ham muốn chức quyền, lần này đành phải giúp lão một chút.

Gọi điện thoại xong, Vương Trạch Vinh ngồi tại chỗ mà ngẩn ngơ. Hắn biết trong chuyện này mình vẫn có phần kích động, chẳng qua hắn cũng không hề hối hận, mấy năm nay Diệp Ny Na trước sau như một chăm lo bố mẹ của mình giống như bố mẹ ruột, chỉ riêng việc này thì mình cũng đã nợ ân tình của nàng rồi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Trạch Vinh tiến vào tỉnh ủy với tinh thần hăng hái.

Hôm nay là hội nghị cán bộ toàn tỉnh, nội dung chính là chuẩn bị tổ chức nhiệm kỳ mới toàn tỉnh. Sau khi Cổ Duy Thành nói vài câu thì đến lượt Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh từ từ lướt mắt qua hội trường.

Đúng lúc này Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình có biến hóa, dường như có một cái gì đó mới dung nhập vào quan khí của mình, nó vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ.

Sau khi toàn bộ quan khí biến thành màu tím, quan khí của Vương Trạch Vinh hoàn toàn mang tính áp chế hội trường, theo một cách tự nhiên nhất quan khí thấu qua ánh mắt của hắn bắn ra ngoài.

Hắn vừa quét mắt một cái thì phát hiện quan khí của phó thị trưởng thành phố Hồng Sơn ngồi gần Tằng Lâm Thành có biểu hiện "bướng". Thế là quan khí màu tím của Vương Trạch Vinh lập tức ập tới giống như búa tạ đập tan quan khí của tên phó thị trưởng này.

Chỉ trong nháy mắt, quan khí của người nọ bị quan khí của Vương Trạch Vinh diệt hết.

Vương Trạch Vinh cũng không ngờ rằng quan khí của mình lại mạnh tới mức độ này. Giờ hắn mới biết quan khí màu tím đã không còn giống như trước kia mà đã có lực công kích đối với quan khí rồi.