"Anh... Anh muốn làm gì..."
Hoắc Tư Vũ thật vất vả mới đứng dậy từ trên ghế sa lon, lúc này mới chú ý đến vẻ mặt đáng khinh của người đàn ông kia, đang từng bước từng bước áp sát chính mình
Mà bên ngoài cửa, trai gái đều đứng ở đó. Nhìn quần áo của bọn họ, có thể biết được đây đều là khách quen của quán. Có người còn nhuộm tóc thành loại sặc sỡ giống như đuôi công ở trên đầu
Tuy rằng ánh sáng lập lòe, làm cho Hoắc Tư Vũ không thể thấy rõ được biểu tình của bọn họ, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn có thể phát hiện ra, những người kia đều muốn đứng xem cuộc vui
"Tiểu Lục tôi muốn làm cái gì? Không phải cô không biết chứ? Đừng tưởng rằng giả bộ thuần khiết, là có thể che dấu đi bản chất kỹ nữ trong con người cô!" Nói xong lời này, Tiểu Lục Tử đã nhanh chóng tiến đến ghế sa lon
"Không cần... Không cần! Xin anh đừng như vậy!" Lúc trước để cho Lục Tử Thông làm chuyện như vậy, cũng là bởi vì cô mất đi ý thức, căn bản không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng hôm nay, cô rõ ràng tỉnh táo, chẳng lẽ còn muốn để cho người khác một lần nữa nhục nhã mình sao?
Không, Hoắc Tư Vũ không cam lòng
Cho nên, lúc này cô mới hướng ở phía ngoài cửa kêu lên: "Cứu tôi, các người muốn gì tôi cũng cho! Chỉ xin các người cứu tôi..."
Hoắc Tư Vũ biết, những người này chỉ có thể mở miệng khuyên Tiểu Lục Tử một câu, là có thể khiến hắn tha cho cô
Chỉ cần ai có thể cứu cô, cho dù muốn lấy toàn bộ gia sản của cô cũng có thể!
Mặc kệ Hoắc Tư Vũ có kêu to như thế nào, những người này đều giống như là không nghe thấy lời cô nói
Tiếng cười của bọn họ, vẫn sang sảng bên tai cô
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Vũ biết, thì ra trên thế giới này có thứ không thể dùng tiền mua được
Nhưng cô không muốn!
Cô không muốn cùng người đàn ông xấu xí kia phát sinh quan hệ!
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt gớm ghiếc kia của Tiểu Lục Tử, Hoắc Tư Vũ đã cảm thấy buồn nôn
Nếu những người nơi đây đã có ý nghĩ xem cuộc vui, cô cũng cũng hiểu được bọn họ sẽ không ra tay cứu mình. Vì thế, thừa dịp Tiểu Lục Tử chưa kịp chạm đến người cô, Hoắc Tư Vũ liền liều mạng đứng lên chạy về phía trước
Nhưng Hoắc Tư Vũ đã quên, những người đứng ở ngoài cửa kia là người của Tiểu Lục Tử
Cho nên, thấy cô chạy ra mọi người đều cố ý muốn chặn lại. Lần thứ hai Hoắc Tư Vũ lại trở lại bên người Tiểu Lục Tử
Tiểu Lục Tử tức giận, lập tức kéo tóc của Hoắc Tư Vũ ném về phía ghế sa lon
"Thối kỹ nữ dám đùa giỡn lão tử! Nếu như vậy, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!" Nói xong lời này, Tiểu Lục Tử dùng tay vỗ vỗ hai cái. Rất nhanh ở phía ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông. Mà trên tay của hắn cầm một ly rượu, bên trong có chất lỏng màu nâu
Thứ này, Hoắc Tư Vũ nhìn có điểm quen thuộc
Giống như là thứ lần trước cô uống qua
"Mang lại đây cho tôi" Tiểu Lục Tử nói
Người nọ liền đem chén rượu kia trực tiếp để lên tay Tiểu Lục Tử
"Anh muốn làm gì..." Nhìn một ly chất lỏng màu nâu kia, Hoắc Tư Vũ sợ hãi nuốt nước miếng
"Làm cái gì? Ha hả... Thứ này, không phải cô không biết đi?" Tiểu Lục Tử bưng ly rượu đưa đến trước mặt Hoắc Tư Vũ
Nụ cười tà ác, làm cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh
"Tôi... tôi không biết anh đang nói cái gì!" Hoắc Tư Vũ liều mạng lùi lại phía sau vài bước, nhưng đã bị Tiểu Lục Tử nhanh chóng kéo lại, khiến cho cô ngã xuống
"Không biết tôi muốn nói cái gì? Ha hả, cô chẳng lẽ quên, cô đã từng uống qua thứ này sao?" Tiểu Lục Tử cười dưới ánh điện mờ ảo, càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh
"..." Hoắc Tư Vũ cố gắng lục lại trí nhớ của chính mình
Đúng rồi, là đêm hôm đó cô tình mê ý loạn...
Cũng chính là, lúc cô mơ mơ màng màng phát sinh quan hệ với Lục Tử Thông đêm đó! Hơn nữa, cô lúc đó còn bị hắn chụp ảnh
Chết tiệt, Tiểu Lục Tử rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì?
"Chính là Lục Tử Thông cho cô uống thứ này, không nhớ sao? Cô đêm hôm đó, hắn là phải rất hưởng thụ mới đúng! Nhưng mà, những thứ đó cô cũng phải cám ơn tôi. Nếu không phải tôi mang ly rượu kia đến, Lục Tử Thông làm sao có thể để ý người như cô?" Tiểu Lục Tử nói ra lời này, cô lúc này mới hiểu ra một số chuyện
Chết tiệt, đúng là lúc trước cô uống thứ kia đều xảy ra vấn đề
Khi đó, cô uống xong không còn có ý thức gì, cho nên căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra
Duy nhất có một điều rõ ràng là. Cô đã cùng Lục Tử Thông xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Sẽ không phải là kết quả của ly rượu này chứ?
Mà hiện tại Tiểu Lục Tử đưa thứ này đến trước mặt cô, là muốn làm cái gì với cô...
Nghĩ tiếp, Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy toàn thân run rẩy
Không cần, cô không muốn như vậy!
Ngoài cửa còn có rất nhiều người!
Nếu như ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cùng người đàn ông xấu xí này phát sinh quan hệ, vậy thử hỏi về sau cô còn dùng mặt mũi nào đối mặt với mọi người?
Còn có, nơi này có nhiều đàn ông như vậy
Nếu không cẩn thận, trong lúc cô hỗn loạn, những người đàn ông này sẽ thừa dịp mà nhảy vào
Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ liền đẩy Tiểu Lục Tử ra, chuẩn bị trình diễn tiết mục chạy trốn lần thứ hai
Nhưng Hoắc Tư Vũ đã quên, cô có cố sức như thế nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ. Làm sao cô có thể bằng Tiểu Lục Tử. Lúc Tiểu Lục Tử đem cô kéo về, liền đem thứ chất lỏng kia đổ hết vào miệng cô
Cô không nuốt vào, Tiểu Lục Tử trực tiếp bóp lấy yết hầu của cô, khiến cho cô phải nuốt xuống
Mãi sau khi uống xong, Hoắc Tư Vũ lại mang vẻ mặt hoảng sợ
Cô dùng ngón trỏ đè nặng lưỡi của chính mình, ý muốn nhổ hết những thứ kia ra
Mặc kệ cô có cố hết sức bao nhiêu, cũng không thể cho ra được
Rất nhanh, Hoắc Tư Vũ cảm thấy trong người mình truyền đến cảm giác khô nóng
Cô không ngừng muốn chạy ra khỏi vòng tay của người đàn ông này. Nhưng khi được người đàn ông này sờ soạng, cô lại có cảm giác thoải mái
Cô nhanh chóng mất đi ý thức, vốn dĩ muốn đây đôi bàn tay kia ra, nhưng không hiểu tại sao lại liều mạng giữ chặt tay hắn
Mà Tiểu Lục Tử thấy phản ứng của cô, cũng vô cùng vừa lòng mà kéo quần áo của Hoắc Tư Vũ
Đương nhiên, cảnh này chính là cảnh khó gặp
Những người đứng ở bên ngoài, bắt đầu lấy điện thoại di động ra, giúp Tiểu Lục Tử giữ lại khoảnh khắc đáng nhớ này
Mà nhân vật chính trong camera nào đó đang vui vẻ khoan khoái hưởng thụ mà kêu to, không biết lúc này trong Đàm gia lại vô cùng rối loạn
____
"Kiến Thiên, Tiểu Nam có ở nhà không?" Hôm nay Thư Lạc Tâm mới cùng một đám bà lớn gặp mặt, liền vội vã chạy về nhà!
Tiến vào cửa lớn, Thư Lạc Tâm vội vàng tìm bóng dáng của Đàm Dật Nam
"Đứa nhỏ kia vừa mới tan tầm, ba vội vã tìm hắn như vậy có chuyện gì?" Tầm mắt của Đàm Kiến Thiên vẫn như trước dừng lại ở trên mặt báo. Không chút để ý, làm cho Thư Lạc Tâm cảm thấy bất mãn
Nhưng trước mắt Thư Lạc Tâm cũng không để ý đến việc này. Bà hiện tại chỉ muốn biết Đàm Dật Nam ở chỗ nào
Nghe được Đàm Kiến Thiên nói như vậy, Thư Lạc Tâm dừng cước bộ
Bà vừa mới tìm một vòng lầu cũng không thấy bóng dáng của Đàm Dật Nam đâu
"Tiểu Nam ở chỗ nào? Tôi lên lầu không thấy nó?" Thư Lạc Tâm hỏi
"Vừa mới tan tầm trở về, liền mang thức ăn đi cho Nhị Hoàng!" Đàm Kiến Thiên bình thản trả lời
"Đứa nhỏ này, sao cả ngày luôn làm chuyện không đứng đắn? Ngay cả chuyện cho Nhị Hoàng ăn cũng tự làm, chẳng lẽ không sợ mất thân phận sao?" Bởi vì bị một đám bà lớn kia kích thích, Thư Lạc Tâm cũng không quan tâm đến những gì mình nói
"Cho Nhị Hoàng ăn là mất thân phận sao? Nhị Hoàng cũng là một sinh mệnh, hơn nữa đôi khi so với người còn muốn trung thành hơn!" Ông nội Đàm từ trong phòng của mình đi ra, vừa lúc nghe thấy lời này của Thư Lạc Tâm, liền cảm thấy có chút bất mãn
Nhị Hoàng theo ông nhiều năm, ở trong lòng của Nhị Hoàng đã sớm không phải chỉ là một con chó
Nếu như đứa nhỏ Niệm Hề kia có ở chỗ này, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nói Nhị Hoàng như vậy. Tuy rằng cô ở Đàm gia không lâu, thời gian tiếp xúc với Nhị Hoàng cũng không nhiều, nhưng nhìn qua được Cố Niệm Hề đối với Nhị Hoàng rất tốt
Nghĩ vậy, ông nội Đàm có chút nhớ đến Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề
Cũng không biết, hai đứa cháu này khi nào mới trở về Đàm gia cùng ông ăn cơm tâm sự
"Thực xin lỗi ba! Hôm nay con... Ai cũng không biết nói như thế nào!" Thư Lạc Tâm biết ông nội Đàm tức giận liền muốn mở miệng giải thích
Nhưng trong đầu của ba hiện tại rất bấn loạn, không biết nên giải thích như thế nào
"Lạc Tâm. hôm nay ba có việc gì sao, sao vừa về nhà liền đã than thở?"
Đàm Kiến Thiên nghe được tiếng thở dài liên tiếp của Thư Lạc Tâm, rốt cuộc cũng đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh mình
Bình thường Thư Lạc Tâm không thích nhất chính là người khác luôn than thở. Nói là sẽ xui xẻo
Cho nên, lúc bà biểu hiện như vậy, cũng làm cho Đàm Kiến Thiên có chút kinh ngạc
"Tôi cũng không biết nói như thế nào. Hôm nay đi ra ngoài, nghe bạn bè của tôi nói, gần đây trong khoảng thời gian này, trên mạng có một số đoạn video, thoạt nhìn qua rất giống vợ của Tiểu Nam" Thư Lạc Tâm chán nản ngồi trên ghế sa lon bắt đầu kể lại
"Vợ của Tiểu Nam? Kia làm sao? Lạc Tâm không có chuyện gì đâu, người trẻ tuổi bây giờ đều mê như vậy. Ta nghe lão Trần nói, cháu gái bên nước ngoài của ông ta cũng dùng phương pháp ghi hình kiểu như vậy, sau đó khiêu vũ, khiến cho mọi người đều biết đến nhiều. Rất mới lạ!"
Ông nội Đàm nói xong, thật ra cũng cảm thấy có chút hâm mộ lão Trần
Tuổi đã già, có thể cùng cháu gái mình thích ở cùng một chỗ, mỗi ngày có thể tán gẫu . Không giống như ông, đã lâu rồi không tán gẫu với vợ chồng Tiểu Trạch
"Ba, mấu chốt không ở chỗ này. Nếu cô ta ghi hình gây cười thì không sao. Con cũng không tính làm gì, nhưng bạn bè con nói... Đoạn ghi hình kia không phải nội dung như vậy!" Thư Lạc Tâm vừa nói vừa nhăn mày thành một đoạn
Đặc biệt da mặt bảo dưỡng vô cùng tốt, cũng bởi vì lo lắng mà hiện lên mấy vết nhăn
"Lời này, nghĩa là thế nào?" Xem sắc mặt của Thư Lạc Tâm, cũng không giống như giả vờ. Đàm Kiến Thiên không khỏi có chút lo lắng
"Bọn họ nói, đoạn ghi hình kia Tư Vũ bị một cô gái hất cà phê"
"Hất cà phê? Tư Vũ bị người khác ức hiếp? Tại sao lại không nói cho chúng ta!"
Ông nội Đàm cũng không nghĩ nhiều liền nói
"Ba, mấu chốt cũng không ở chỗ này. Con nghe bạn bè nói, bên trong đó còn có lời nói, nói... nha đầu kia thật ra không mang thai, sau đó đoạn ghi hình khác lại có đoạn Tư Vũ cầu người ta giúp đỡ nói dối chuyện mang thai! Bạn bè con nói cô gái trong đoạn ghi hình kia, nhìn vô cùng giống Tư Vũ nhà mình. Cho nên bọn họ đều hỏi con, có phải là con dâu nhà chúng ta hay không!"
"Này, bọn họ đều nói giống như Tư Vũ! Cũng không thể xác định là đúng như vậy hay không!" Đàm Kiến Thiên nghĩ Thư Lạc Tâm chuyện bé xé ra to
"Tôi cũng cảm thấy không thể tin được, cho nên muốn gọi Tiểu Nam đến đây hỏi rõ ràng. Hỏi xem vợ nó rốt cuộc có phải mang thai hay không, nó làm chồng, nhất định phải hiểu rõ thứ này hơn ai khác!"
Nói lời này, Thư Lạc Tâm vừa đúng lúc nhìn thấy Đàm Dật Nam trên tay cầm thức ăn của Nhị Hoàng đi vào
"Tiểu Nam, con lại đây cho mẹ!" Thư Lạc Tâm nghĩ nghĩ, liền gọi Đàm Dật Nam
"Mẹ, có chuyện gì! Nhị Hoàng không ăn thức ăn khô, con còn phải đi lấy sữa cho nó" Nói đến Nhị Hoàng, trước kia Đàm Dật Nam căn bản không để nó vào trong mắt, chẳng qua là nhìn thấy Cố Niệm Hề đối xử với nó rất tốt, cho nên hắn mới bắt đầu quan tâm. Hiện tại hắn dốc lòng chăm sóc Nhị Hoàng, chẳng qua là vì muốn nhớ tới thời điểm Cố Niệm Hề ở Đàm gia
"Còn thức ăn khô với không không cái gì. Việc nhỏ ấy tạm thời dừng lại. Đến lúc đó nếu thật sự trở thành trò cười, chỉ sợ sẽ bị người khác cười đến rụng răng!" Thư Lạc Tâm thật sự cũng không lo lắng trong bụng Hoắc Tư Vũ thật sự có đứa nhỏ hay không
Không có đứa nhỏ, đối với bà mà nói đúng là chuyện tốt, phải đuổi Hoắc Tư Vũ đi, cũng thuận lợi cho Đàm Dật Nam tự do
Nếu như thật sự người trong đoạn ghi hình kia là Hoắc Tư Vũ, đây chẳng phải trở thành trò cười hay sao?
Thư Lạc Tâm ghét nhất chính là bị người khác chê cười
Đó cũng là nguyên nhân Thư Lạc Tâm bà lo lắng
"Mẹ, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?" Đàm Dật Nam nghe khẩu khí của Thư Lạc Tâm, cũng có chút khó hiểu
"Tiểu Nam, vợ của con rốt cuộc có mang thai hay không? Lần trước không phải mẹ nói con mang cô ta đi khám hay sao?" Thư Lạc Tâm thầm nghĩ
"Kết quả kiểm tra là có! Nhưng con không đi vào cùng cô ấy. Mẹ, mẹ nói chuyện này làm cái gì?" Đàm Dật Nam lại làm vẻ mặt lơ đễnh
Dù sao hiện tại chuyện về Hoắc Tư Vũ, hắn một chút cũng không muốn nói. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, hắn liền cảm thấy chán, nghe thấy tên của cô ta lại cảm thấy nản
"Con không đi vào cùng cô ta? Kia thật sự có chút nghi ngờ!" Thư Lạc Tâm nghe nói như vậy, mặt lại nhăn lại
Nếu Hoắc Tư Vũ thật sự ngay cả chuyện đứa nhỏ cũng nói dối, hơn nữa bọn họ còn chưa biết điều này, mọi người bên ngoài đã biết, kia thật sự là trở thành trò cười
"Mẹ ý của mẹ là gì?" Đàm Dật Nam vẫn có chút hiểu không rõ
"Mẹ nói Hoắc Tư Vũ có thể không mang thai!" Thư Lạc Tâm thản nhiên trả lời
Mà nói lời này, cũng tạo cho ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên bất mãn không nhỏ
"Lạc Tâm, nói chuyện phải có chứng cớ!"
"Đúng vậy, vợ của Tiểu Nam bà có chút không vừa lòng, nhưng cũng không thể nói như vậy được!"
"Các người không tin đúng không? Vậy để cho Tiểu Nam mang máy tính đến, chúng ta cùng xem đoạn ghi hình kia, chẳng phải rõ ràng hay sao? Bạn bè của tôi mười người xem qua, mười người đều đến hỏi tôi vấn đề này"
"Được, Tiểu Nam con mang máy tính đến đây!" Đàm Kiến Thiên nhìn Thư Lạc Tâm, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Thư Lạc Tâm tuy rằng không thích một người, nhưng cũng sẽ không quanh co lòng vòng dùng lời nói nói xấu bọn họ
Theo lời nói của Đàm Kiến Thiên, Đàm Dật Nam lên lầu đem máy tính của mình đi xuống
"Con mở trang Lão Cao! Nghe bọn họ nói, đoạn ghi hình này còn chiếm số lượt xem hàng đầu trang web!"
Quả nhiên Đàm Dật Nam mở ra liền có một đoạn tên là: "Kinh hoàng hiện nay___ người phụ nữ không biết xấu hổ!"
Đàm Dật Nam đem đoạn video mở lên, thật sự làm cho hắn kinh ngạc, không chỉ có hắn còn có ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên
Bởi vì đoạn video này vừa hiện ra, bọn họ liền nhận ra người trong này chính là Hoắc Tư Vũ. Có lẽ bởi vì người khác ấn tượng mơ hồ, nên không xác định rõ. Nhưng Hoắc Tư Vũ trước khi kết hôn đã ở tại Đàm gia, đến hiện tại cũng đã gần bốn tháng. Cho dù hóa thành tro, bọn họ cũng có thể nhận ra cô ta
Mà đoạn video này không chỉ có Hoắc Tư Vũ mà còn có những người khác cũng rất quen thuộc
Mạc Nghiên, Mộ Dương, còn có Cố Niệm Hề...
Đặc biệt một màn hất cà phê kia của Cố Niệm Hề, càng làm cho bậc trưởng bối trong lúc nhất thời lâm vào mê mang
Kết thúc đoạn video này, phía dưới lại xuất hiện một dòng chữ____
"Mọi người nghĩ cô gái hất cà phê kia rất quá đáng sao? Sai, tất cả đều đã sai! Để biết đáp án chính xác, vui lòng xem đoạn video thứ hai
Đoạn thứ hai rất nhanh được hiện ra
So với đoạn trước, động tác và cảnh tượng đều giống nhau. Chẳng qua, đoàn này có lời nói
Mà để cho người nhà họ Đàm kinh ngạc chính là câu nói kia của Cố Niệm Hề: "Nhân tính? Tôi không có, vậy cô nói, rõ ràng không mang thai, lại lừa mọi người nói mình đang mang thai, có phải là có nhân tính hay không?"
Liên tiếp đoạn video thứ ba lại hiện ra
Lần này bối cảnh là trong phòng khám
"Du Du, cậu giúp mình được không?" Một cô gái đuổi theo một cô gái khác mặc áo blu trắng
"Tư Vũ, cô điên rồi sao? Tôi là bạn của cô, cũng là một bác sĩ. Tôi có lương tâm đ*o đức nghề nghiệp!. Hơn nữa chuyện mang thai này, cô thật có thể lo liệu được sao? Tháng mười hoài thai, đến lúc đó bụng nhất định phải lớn ra. Chẳng lẽ cô có thể giống như những phi tần cổ xưa, vì tranh sủng mà hướng bụng mình nhét bông?"
"Du Du, chuyện này mình sẽ tự lo liệu. Cậu giúp mình được không?" Cô gái cầm lấy tay cô gái áo blu trắng kia lắc lắc
Hình ảnh cuối cùng lại xuất hiện hàng chữ
"Cuộc sống không đổi, đều dựa vào hành động. Đem nhân vật diễn thành chính mình, đem chính mình diễn đến mất trí nhớ! Người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, có một chút khiến chúng ta bội phục. Hành động của cô ta! Các bạn bè cố hữu gần xa, có hứng thú muốn đem cô ta truy tìm để trao giải oscar hay không?"
Tiếp theo dưới đoạn video là vô số ý kiến tán đồng của mọi người.
Chương 85.2: Chỉ cần hắn tin tưởng cô là đủ rồi
Lời sau còn có vô số dòng mắng chửi người phụ nữ này không biết xấu hổ. Rõ ràng chính mình làm sai, còn có mặt mũi đi đổ tội cho người khác? Thế nhưng đem chuyện xấu của mình gạt bỏ!
Những lời bình luận sau người nhà họ Đàm không muốn đọc nữa
Một khắc kia, bọn họ dường như đã hiểu ra điều gì đó
Thư Lạc Tâm lập tức ngã ngồi trên ghế khóc lớn: "Cái người trong hình kia căn bản là Hoắc Tư Vũ, chẳng lẽ còn là giả được sao? Thật sự là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Tôi tại sao lại tin lời giả dối của người phụ nữ này? Thân phận là giả còn chưa tính, hiện tại ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng mang ra đùa giỡn, ông nói về sau tôi phải đối diện với bạn bè tôi ra sao, như thế nào sống được?"
"Đứa nhỏ kia, còn dám đem chuyện mang thai ra nói dối?" Sắc mặt ông nội Đàm cũng không khá hơn là mấy
Tuy rằng Đàm Dật Trạch mới là đứa cháu ông thích nhất, nhưng đối với đứa nhỏ Đàm Dật Nam kia ông cũng quan tâm.
Thật không ngờ, ông chờ đợi đứa chắt kia suốt ba tháng, thế nhưng...
"Vừa thấy trong đoạn ghi hình kia Hề Hề nói, tôi cảm thấy nó đã sớm biết chuyện này. Đứa nhỏ này... Tiểu Nam, con gọi cho nó trở lại Đàm gia một chuyến đi!" Xem như lúc này Đàm Kiến Thiên là người tỉnh táo nhất
"Ba chuyện nói dối kia đều là do một mình Hoắc Tư Vũ làm. Mọi chuyện đều là do cô ta gây ra, sao lại muốn gọi Niệm Hề đến? Chuyện này không liên quan đến Niệm Hề!" Đàm Dật Nam vừa nghe thấy Đàm Kiến Thiên muốn gọi Cố Niệm Hề đến, hắn liền vội vàng thay Cố Niệm Hề nói lý
Thật ra, đứa nhỏ trong bụng Hoắc Tư Vũ kia đối với Đàm Dật Nam mà nói chỉ là ngoài ý muốn
Hắn căn bản không chờ mong đứa nhỏ đó ra đời, càng không biết nên đối mặt ra sao. Đứa nhỏ kia đối với Đàm Dật Nam mà nói mãi mãi là kết quả của sự phản bội. Mặc dù hắn cùng Hoắc Tư Vũ đã kết hôn, nhưng sau này đứa nhỏ kia ra đời, hắn cũng không biết nên đối xử với nó ra sao. Hắn càng sợ hãi, mỗi khi nhìn thấy nó, sẽ khiến cho hắn nhớ lại chuyện trước kia mình đã từng làm với Cố Niệm Hề!
Hiện giờ, đứa nhỏ này căn bản thật sự không tồn tại, Đàm Dật Nam không có mất mác thương tâm, nhưng lại nghiễm nhiên thở nhẹ một hơi
Không có đứa nhỏ ràng buộc, hôn nhân của hắn cùng Hoắc Tư Vũ có thể kết thúc
Mà trên đường hắn giành Cố Niệm Hề trở về cũng mất đi một chướng ngại
"Ba biết ý của con! Ba chỉ là muốn hỏi Hề Hề rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao nó rõ ràng đã biết lại không nói với chúng ta!"
Đàm Kiến Thiên nói xong liền xoay người đi lên lầu
Mà Đàm Dật Nam nghe ông nói câu này, tâm tình cũng trở nên ảm đạm
Đúng vậy, rõ ràng Cố Niệm Hề biết Hoắc Tư Vũ không mang thai, tại sao lại không nói cho hắn biết?
Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề không biết người mà Đàm Dật Nam hắn muốn ở chung suốt đời là cô?
____
Lo lắng cho Cố Niệm Hề trở về nhà của Đàm Dật Trạch, mà nhà của Đàm Dật Trạch cách Đàm gia rất xa. Cho nên Đàm Dật Nam trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Niệm Hề luôn
Mà Hoắc Tư Vũ không biết có phải đã biết sự tình bại lộ hay không, mà sợ hãi không dám trở về nhà
Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề tới Đàm gia, đã là mười giờ sáng. Nhưng hoàn hảo hôm nay là cuối tuần, cho nên hai người bọn họ không phải đi làm
Lúc Đàm Dật Trạch tiến xe vào Đàm gia, vẻ mặt của Cố Niệm Hề có chút ảm đạm
Tuy rằng Đàm Dật Nam gọi điện cho bọn họ đến, cũng không nói rõ là có chuyện gì. Nhưng Cố Niệm Hề biết, nhất định là có liên quan đến đến đoạn video kia
"Lão công!" Lúc Đàm Dật Trạch mở cửa xe, cô liền ở phía sau gọi hắn
Thật ra hiện tại Cố Niệm Hề đến bây giờ cũng chưa nói chuyện đoạn video kia cho Đàm Dật Trạch. Cô không biết khi hắn phát hiện ra cô làm chuyện xấu kia, có nghĩ cô là một người phụ nữ xấu xa hay không
"Chuyện gì!" Nghe được giọng nói của cô, hắn dùng động tác, nhìn về phía sau
"Lão công, em là nói nếu! Nếu em làm chuyện xấu, anh có tha thứ cho em hay không?" Thật ra, người khác nhìn cô như thế nào, cô cũng không quan tâm. Duy chỉ để ý đến sự cảm nhận của hắn
Chỉ cần hắn không cho cô là người phụ nữ xấu xa là đủ rồi
"Ngốc! Anh không phải đã nói, vật nhỏ của anh không phải là quả hồng mềm, mặc cho người khác vo tròn bóp méo. Bị người khác ức hiếp, em nên đánh trả. Tạo thành hậu quả thế nào, lão công em sẽ thay em thu dọn toàn cục. Nếu đánh không lại có thể nói với anh! Đàm Dật Trạch anh cũng không nói anh không đánh phụ nữ!" Ánh sáng ngày xuân hạ xuống trên gương mặt hắn, khiến cho nụ cười của Đàm Dật Trạch ngày càng thêm ấm áp nồng đậm. Ngay cả đôi mắt đen láy của hắn, cũng tràn ngập sắc vàng của ánh nắng. Rực rỡ đến mờ ảo
Hắn nhìn cô cười nói, vươn tay vén nhẹ sợi tóc của Cố Niệm Hề, nhẹ nhàng xoa xoa
Trên khóe miệng có đường cong cưng chiều
Trong lúc nhất thời, làm cho chóp mũi của Cố Niệm Hề cảm thấy ê ẩm
Trên thế giới này, chỉ cần có một người vĩnh viễn đứng ở phía sau mình, cưng chiều mình thế là đã đủ rồi
Nhìn Đàm Dật Trạch, hốc mắt của cô lại cảm thấy nóng ấm. Nhưng khóe miệng lại là nụ cười mãn nguyện
"Vật nhỏ, em đừng không. Em vừa khóc, thế giới của anh liền rối loạn!" Lời này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói với cô
Mà lúc này đây, tay của hắn cũng đồng dạng mà đưa lên lau nước mắt cho cô
"Mặc kệ trước mắt chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt! Cho dù em làm sai chuyện gì, cũng đã có anh giúp em gánh vác" Nhìn nước mắt của Cố Niệm Hề đã dừng lại, Đàm Dật Trạch cười đưa tay ôm lấy cô
Một khắc kia, Cố Niệm Hề nói không cảm động, nhất định là gạt người
Cho dù cô làm sai chuyện gì, người đàn ông này cũng tuyệt đối bao dung cô...
Thứ mà cả đời một cô gái theo đuổi, không phải là sự cưng chiều của người mình yêu sao?
"Được"
Cô lời ít mà ý nhiều, như thể hiện một lời thề
Đàm Dật Nam từ trong nhà đi ra, liền nhìn thấy cảnh này
Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch tay trong tay xuống xe. Khóe miệng của người đàn ông không dấu được cưng chiều, mà khóe miệng của Cố Niệm Hề cũng dễ hiểu là hạnh phúc...
Một màn như vậy, dưới ánh nắng rực rỡ của ngày xuân, cực kỳ duy mỹ. Anh anh tuấn, cô duyên dáng, quả là một cặp trời sinh
Nhưng trong mắt của Đàm Dật Nam lại biến thành chói mắt
Bởi vì, cô gái mà người đàn ông kia ôm trong lòng ngực là người mà Đàm Dật Nam hắn yêu nhất
Nhìn một màn tốt đẹp như vậy, Đàm Dật Nam thậm chí cảm thấy được, mình kiễng chân đứng ở nơi này chờ đợi cô là dư thừa...
"Tiểu Nam ở chỗ này chờ bọn tôi?" Không biết có phải là cố ý hay không, Đàm Dật Trạch ở ngoài đã nhìn thấy Đàm Dật Nam, liền nói câu này
"Anh, ông nội bảo em đến xem anh đã tới chưa!" Đôi mắt Đàm Dật Nam có chút ảm đạm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự cưng chiều luyến tiếc dừng trên người Cố Niệm Hề
"Là vậy sao? Đúng rồi, thấy chị dâu sao không chào?" Giọng nói của hắn rất bình thường, nghe không ra có điều gì phập phòng. Nhưng lời nói, lại làm cho Đàm Dật Nam nhất thời không thể chống đỡ được
"Anh, em..."
Ánh mắt thâm thúy của Đàm Dật Nam dừng trên cánh tay Đàm Dật Trạch đặt ở bên eo Cố Niệm Hề, rất nhanh hai tay liền nắm chặt lại
Cuối cùng vẫn là vô lực duỗi ra
Hành động nhỏ này của hắn, Đàm Dật Trạch cũng không phải không nhìn thấy. Nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt của Đàm Dật Trạch liền híp thành một đường
"Được rồi, bỏ qua cho cậu! Nhưng sau này, nếu để tôi nhìn thấy cậu không biết lễ phép như vậy, cũng đừng trách tôi không dạy cậu!" Trước khi đi, hắn lại lạnh lùng liếc Đàm Dật Nam một cái
Cái nhìn này, chính là cảnh cáo
Đương nhiên, mục đích của Đàm Dật Trạch, cũng không phải là muốn nhắc chuyện Đàm Dật Nam không chào hỏi Cố Niệm Hề. Mà chính là muốn nhắc nhở, hắn không thích người đàn ông khác dùng ánh mắt âu yếm như vậy nhìn vật nhỏ của hắn
Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch liền nắm tay kéo Cố Niệm Hề tiến vào Đàm gia
Người đàn ông bị bỏ rơi kia, chỉ có thể cau mày nắm tay chặt thành nắm đấm, thể hiện mình có bao nhiêu bất mãn
____
Đàm Dật Trạch là người bước vào Đàm gia đầu tiên, hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ áp lực trong đây rất thấp
Trên ghế sao lon của phòng khách, là ba vị trưởng bối
Tiếng thở dài của Đàm Kiến Thiên và Thư Lạc Tâm có thể nghe thấy rất rõ ràng. Ông nội Đàm tuy rằng không nói gì, nhưng cũng nhìn ra được sự đau buồn
"Hề Hề, Tiểu Trạch. Hai con đã đến, mau tới bên này ngồi" Đàm Kiến Thiên ngồi ở chính giữa, nói với bọn họ
Cùng trưởng bối chào hỏi, Đàm Dật Trạch liền kéo tay Cố Niệm Hề ngồi vào một chỗ
Hắn có thể cảm giác được, đôi tay nhỏ bé kia của vật nhỏ vì quá căng thẳng mà trở nên ướt át. Hắn nhẹ nhàng nắm tay của cô, sau đó tựa vào bên tai cô nói nhỏ: "Tất cả đã có anh"
Tuy rằng Cố Niệm Hề có chút tức giận vì Đàm Dật Trạch làm hành động thân thiết như vậy trước mặt trưởng bối. Nhưng cô không thể không thừa nhận, câu nói này của Đàm Dật Trạch giống như là viên thuốc an thần, làm cho lo lắng trong lòng cô biến mất không ít
"Hề Hề, con có biết hôm nay chúng ta gọi con đến đây là vì chuyện gì không?" Lúc đầu khi Thư Lạc Tâm thấy Cố Niệm Hề vào cửa vốn định hỏi luôn, nhưng lại bị Đàm Kiến Thiên ngăn cản
"Ba, con biết! Mọi người có phải muốn hỏi con về chuyện video trên mạng hay không?" Cố Niệm Hề cô từ trước đến nay là một người dám làm dám chịu
"Con biết? Vậy cũng có nghĩa mọi chuyện trong đoạn ghi hình kia đều là thật?" Thật ra khi chính tai Đàm Kiến Thiên chưa nghe được đáp án của Cố Niệm Hề, trong lòng ông vẫn còn ôm hy vọng vài phần
Dù sao, trên đời cũng không có mấy người dám đem chuyện có đứa nhỏ ra mà đùa giỡn
"Đúng vậy, con có thể chắc chắn, bởi vì ngoại trừ đoạn thứ nhất, hai đoạn thứ sau đều là con đưa lên! Cho nên, con có thể chắc chắn đây là sự thật!" Cố Niệm Hề khẽ cúi đầu, giọng nói có điểm nhỏ. Giống như là một đứa nhỏ làm sai, đang đợi trách phạt
"Vậy cũng có nghĩa, con đã sớm biết chuyện này?" Người hỏi câu này là Thư Lạc Tâm. Hôm nay sắc mặt của bà thoạt nhìn rất tiều tụy. Vốn da mặt được bà chăm sóc không tệ, lúc này cũng xuất hiện vài nếp nhăn. Hơn nữa, bởi vì ngủ không đủ, nên xung quanh đôi mắt cũng có vòng đen. Tóc không có tâm tình quan tâm đến nên cũng đơn giản bị xõa tung
Thư Lạc Tâm như vậy, so với hình tượng phu nhân trước kia, thật là kém xa vạn dặm
Lúc hỏi đến câu này, phát hiện cảm xúc có chút kích động. Đặc biệt đỉnh đầu xõa tung kia còn run run
"Con cũng không phải ngay từ đầu đã biết. Gần đây gặp được Du Du, nghe cô ấy nói con mới biết được" Bởi vì trong tay Đàm Dật Trạch truyền tới độ ấm, làm cho lòng của cô ấm áp. Lo lắng trong đầu cô cũng đều biến mất
"Vậy con tại sao không sớm nói cho chúng ta biết... Trời a! Rốt cuộc là tôi kiếp trước tạo ra cái nghiệp chướng gì, có thể cưới cho mình một cô con dâu mở miệng đều là nói dối, không biết liêm sỉ thế này"
Biết Cố Niệm Hề biết chuyện này, lại không nói cho mọi người rõ, Thư Lạc Tâm vô cùng kích động, không đợi Cố Niệm Hề trả lời liền hỏi tiếp
"Niệm Hề, tuy rằng từ lúc cô vào cửa, Thư Lạc Tâm tôi luôn cùng cô đối nghịch. Nhưng nói như thế nào chúng ta cũng là người một nhà. Mặc dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, cô cũng lên trực tiếp nói với tôi chuyện này, không nên đem chuyện này tung tóe ở trên mạng. Cô biết không? Cô đem chuyện này tung lên, hầu như mọi người đều sẽ biết chuyện xấu nhà chúng ta, biết Tiểu Nam nhà chúng ta cưới phải người phụ nữ không biết xấu hổ. Cô nói sau này tôi nên đối diện với người ngoài như thế nào đây?"
"Thực xin lỗi, dì Thư! Là con lo liệu không chu toàn. Lúc trước con chỉ bởi vì tức giận, cho nên mới nhất thời làm như thế, không nghĩ đến hậu quả" Việc nên giải thích, Cố Niệm Hề tuyệt đối nghiêm túc
Nhưng có lẽ bây giờ Thư Lạc Tâm đã muốn thương tâm đến cực hạn, cho dù Cố Niệm Hề nói gì cũng không thể diệt đi cơn tức trong lòng bà: "Cố Niệm Hề, đây sẽ không phải là mục đích cô tiến vào Đàm gia chứ? Bởi vì Tiểu Nam làm chuyện có lỗi với cô, cho nên cô tiến vào cái nhà này, muốn xem kết cục bi thảm mà Tiểu Nam sẽ rơi vào, cho nên cô biết rõ, Hoắc Tư Vũ giả mang thai cũng không lựa chọn nói cho chúng tôi biết, mà dùng phương thức internet để chiếu cáo thiên hạ, làm cho Tiểu Nam trở thành trò cười, có phải hay không?"
"Lạc Tâm, bà nói lời này có điểm quá!" Đàm Kiến Thiên mở miệng ngăn cản
Lúc này, sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều không tốt
Nhưng mà hiện tại Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười. Chỉ có Đàm Dật Trạch là thấy được trong nụ cười của cô có sự tức giận
Giống như là một bông hoa hồng có gai, cao quý mà nguy hiểm
Này có lẽ mới chân chính là Cố Niệm Hề
"Dì Thư, có lẽ theo ý của dì, Cố Niệm Hề tôi là một người vô cùng xấu xa. Có lẽ con của dì ở trên thế gian này là người tốt nhất. Nhưng tôi có thể nói cho dì biết, Đàm Dật Nam đối với tôi không là cái gì cả. Cùng lắm chỉ là em trai của chồng tôi mà thôi"
Không khéo chính là Cố Niệm Hề nói lời này, đúng lúc Đàm Dật Nam đi vào
Nghe được lời nói này của cô, bước chân của hắn dừng lại, có chút chần chờ
Trong mắt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam hắn ngoại trừ là em trai của Đàm Dật Trạch, không là cái gì khác...
Một phút kia, Đàm Dật Nam cảm thấy thân thể mình cứng lại, ánh mắt cũng rũ xuống
Giống như là, khi nghe thấy lời nói nhẫn tâm kia, hắn nghĩ không phải là từ miệng cô gái hắn yêu nhất truyền ra
Cố Niệm Hề biết hắn bước vào, nhưng vẫn thủy chung không liếc hắn lấy một cái
Có lẽ, tình yêu của bọn họ đã sớm không còn
Cô đã sớm hướng về cuộc sống mới, mà người cô độc sống mãi trong quá khứ chỉ có mình Đàm Dật Nam hắn...
"Dì Thư, thật ra dì đã hiểu lầm Hề Hề. Về chuyện video kia, đầu tiên cũng không phải do Hề Hề làm. Mà là con dâu của dì. Cô ấy đem đoạn video đó cắt đi đoạn quan trọng, làm cho Hề Hề bị người ta nói bậy. Có rất nhiều người nói muốn tìm tin tức của Hề Hề, dì cũng biết một khi tin tức của Hề Hề bị phát hiện, ảnh hưởng cũng không chỉ riêng mình cô ấy, Mà là ba của cô ấy, còn có tôi! Càng là cả Đàm gia chúng ta. Hề Hề làm như vậy, cũng là vì chúng ta. Nếu như dì không thể phân biệt được tốt xấu, lợi hại, vậy thì chúng tôi cũng không cần đứng ở đây giải thích nhiều!"
Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch liền kéo Cố Niệm Hề rời đi. Đàm Dật Trạch hắn cái gì cũng có thể chịu, chỉ không thể chịu được người khác nói đến vật nhỏ của hắn
Mặc kệ đối phương là ai, đều không được!
"Tiểu Trạch! Các cháu vất vả lắm mới trở về một chuyện, chẳng lẽ cứ vậy rời đi sao?"
"Ông nội thực xin lỗi, lúc này bọn cháu xem như là không thể ở trong nơi này vẻ mặt ôn hòa được. Để lần sau cháu cùng Hề Hề đến đây tâm sự với ông"
Nói xong hắn lại kéo Cố Niệm Hề đi
"Niệm Hề!" Đàm Dật Nam đi theo, giống như là có lời muốn nói với cô
Nhưng vừa đúng lúc, một chiếc ta xa trở người phụ nữ nào đó mới bước xuống, liền kéo hắn lại: "Nam, anh đang làm cái gì đó?"