Tầng dưới cùng ngăn kéo đầu giường, có một tờ báo cáo xét nghiệm của bệnh viện, bị cô nhét vào sâu bên dưới. Cô chẳng qua chỉ đặt ở đó, biết ở nơi đó có tờ giấy như vậy, lại không có muốn xem qua. Cũng nhớ rất rõ ràng, cô vừa nhìn tờ giấy kia, là thời điểm chuẩn đoán chính xác cô có thai, cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt, đó là vui mừng, mong đợi, mơ ước đan vào nhau mạnh mẽ, vui mừng khiến thân thể cô hơi phát run.
Thật ra thì khi đó cô mới cưới anh cũng không lâu, cô cũng không quá mức quen thuộc anh. Chỉ là ở đáy lòng cô cũng đã cướng ép bản thân đón nhận người chồng thật sự này, dù sao tấm ảnh ở trên giấy đăng ký kết hôn kia, cũng là hai người cô và anh.
Từ nhỏ, cô đã không có nhiều tình thân, vào đúng lúc hai mươi tuổi rối loạn đó, đối với hôn nhân thuộc về mình hoàn toàn bị Tân gia đặc biệt để ý. Hơn nữa, người đàn ông đó, trong thời gian cô khó khăn nhất đã mang cô đến cuộc đời của anh, đối với anh, cô vẫn còn ôm ảo tưởng.
Không yêu không có quan hệ, chỉ là ở đáy lòng lặng lẽ quyết định tiến hành thật tốt một đoạn quan hệ mới. Cho đến khi niềm vui mừng mãnh liệt kia từng chút một bị xé nát, tầng dưới cùng, ở sâu bên dưới, tờ giấy kia lẳng lặng nằm ở đó.
Cô đưa tay cầm lên, nhìn chữ “dương tính”, lại không cảm nhận được mừng rỡ mãnh liệt như năm ấy, còn sót lại chẳng qua là năm đó, khi cô lúng túng chờ anh ba ngày, khó chịu cùng tuyệt vọng. Phần tuyệt vọng kia, hoàn toàn xé nát ước mơ của cô đối với anh, đối với giấc mộng hôn nhân gia đình.
Có tiếng bước chân từ từ đến gần, cô vội vàng đem báo cáo bỏ lại vào ngăn kéo. Đứng dậy, quay đầu lại, người đàn ông kia đứng ở cửa, lễ phục màu đen tinh khiết, rất hợp với anh. Ánh mắt của anh quét qua trên người cô, hơi nhíu mày, “Tại sao không thay quần áo?”
Cô nhìn bộ lễ phục màu xanh ngọc trên giường, rồi nhìn về phía anh, thử dò xét,”Tối nay có nhiều người không?”
Cô còn chưa xác định, không xác định anh lại thật sự muốn cô xuất hiện ở trước mặt mọi người, không xác định hành động này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Anh cũng chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa tay, ngón tay liền chạm đến da thịt mềm mại tinh tế trên mặt cô, ánh mắt của anh dịu dàng cực hạn, nhưng lời nói ra lại rất cường thế, “Muốn tự mình thay hay là muốn anh thay giúp?”
Anh, thậm chí còn không trả lời cô. Cô hiểu ý tứ của anh, miễn cưỡng cười một tiếng, “Anh đi xuống trước đi, em lập tức xuống.”
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, nói khẽ, “Ngoan.”
Anh ra ngoài, để mình cô ở lại phòng, cô cầm lễ phục trên giường lên, hơi bất đắc dĩ thở dài. Quan hệ giữa cô và anh, cô hoàn toàn là nhân vật bị động, không thể tự chủ còn chưa tính, hết lần này tới lần khác, cô còn không rõ ý nghĩ của anh.
Hai năm, có thể duy trì được hai năm, đã ngoài dự liệu của cô, khi đó, cô thật sự cho rằng cuộc hôn nhân này không kéo dài được, không nghĩ tới bây giờ, cô vẫn không thấy được đoạn cuối.
Khi nào là cuối, cô không được làm chủ. Có lẽ là ngày mai, có lẽ là thật lâu sau này, chỉ là bây giờ cô còn chưa biết thôi. Cô cũng đã từng thử làm chủ, chỉ là hậu quả rất thảm thiết, cô sẽ không, sẽ không làm bừa. Cũng không dám làm bừa, cũng chỉ có thể làm xong bổn phận của mình.