Cô nói xong, nhìn anh, lời của cô, chỉ có thể nói đến đây. Anh lại hiểu rõ, ánh mắt nhìn cô, nhàn nhạt cười, "Cho nên, rõ ràng, Dịch Tân anh cũng không phải. ."
Đến lúc này, cô cũng đã thản nhiên, cười nhìn anh, thẳng thắn thành khẩn, "Nhưng, ngay từ đầu, em thật sự rất thất vọng. Dịch Tân so với Tân Hạo, với Trầm Ngôn. Có lẽ tại trong mắt người khác, bọn họ mỗi người đều kém quá nhiều, bản tính, thủ đoạn, thậm chí địa vị, đối em mà nói, đều là một dạng, không có cái gì khác nhau. Các anh đều rất chói mắt, xung quanh đều hấp dẫn vô số mỹ nữ Như Vân, sau đó đem hào quang vây chặt các anh. Mà em, nếu muốn đạt được hào quang kia, em nhất định phải từng bước một chen vào đám người đó, đem những người khác đẩy ra, tranh đoạt anh."
"Đúng là, tình yêu, chỉ là hai người trả giá và báo đáp, sao lại nhất định phải liên lụy tới người khác, như vậy, hao tâm tổn lực, tình yêu, còn có thể trọn vẹn sao?"
Cô nói tới đây, ánh mắt lại ảm đạm, "Hiện tại nhớ lại, em từ đó trở đi, liền cho chúng ta như giả thiết bi kịch hôn nhân, thế cho nên em đối với anh tất cả thái độ cùng hành động, đều là có một loại tiêu cực, lấy một loại..." Cô hơi chút dừng một chút, "Vì em sợ cũng có kết cục như vậy"
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt của cô, tướng mạo của anh vốn tuấn tú, tùy ý nhìn, một ánh mắt có thể có vô số loại ám chỉ, nhưng lúc này, trong ánh mắt anh, không có bất luận ý nghĩa gì, đó cũng không phải trống rỗng, mà là một loại có một sự vô ý nghĩa.
Trên mặt của cô dần dần dâng lên sự đau đớn, "Em cho rằng, đối với anh, em có thể vẫn thấy một loại ‘đây là may mắn của em, không phải là số mệnh’, cho đến khi chúng ta kết hôn. Nhưng mãi đến khi em phát hiện chính mình mang thai, lúc đó, em mừng rỡ như điên, không, không thể nói như vậy. Năm em hai mươi tuổi triệt để rời khỏi Tân gia, em cho rằng tương lai hiện ra ở trước mặt em chính là tự do, em mừng rỡ như điên, mà khi biết được em có đứa bé, trong lòng em so với mừng rỡ như điên càng chờ mong, càng khát khao tình cảm. Lúc đó em mới biết được, đối với anh, em thật sự không giống như biểu hiện ra ngoài không sao cả. Sau đó, em không dám đối với anh có chờ mong; nhưng, đứa bé lại làm cho em hi vọng, bởi vì, em cho rằng, có đứa bé, giả thiết bi kịch hôn nhân có thể bị phủ định, có lẽ, em có thể không bị thảm hại như vậy"
"Nhưng không có đứa bé, giả thiết liền thay đổi, thời gian dần trôi đi ngày đó cũng dần tới."
Vậy nên từ lúc đó cô đem mình bao bọc lại, tránh xa anh. Cho nên, cô không nhìn thấy, anh đối với cô không như vậy.