Tân Hoành càng nói càng kích động nhưng rồi lại ủy khuất như đứa nhỏ ngồi dậy khóc thút thít. Uỷ khuất nhưng lại không nhìn anh cố ý tránh đi ánh mắt của anh, đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
“Anh rất thông minh a , cái gì cũng biết, em không nói anh cũng biết, nói không chừng trong long anh luôn cười em, anh lại còn không vừa long, muốn ép em nói ra, giống như một lần nữa xác định anh thắng. ”
Cô không nhìn anh lại giống như bất mãn trong lòng có không thể phát tiết, liền ngoan ngoãn quay đầu lại không nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy nhu tình, vẫn tiếp tục lên án.
“Điền Tĩnh nói với em không nên vì sợ hãi liền từ bỏ ý muốn trong long, là em luôn chối bỏ anh trách anh bá đạo, trách anh bất thường nhu hòa. Trách anh trong lòng có người khác lại cùng em kết hôn, cùng em kết hôn còn chưa tính, anh lại còn không buông tha trái tim của em. ”
Cô càng nói càng thương tâm, không để ý đến thứ gì, dù sao lợn chết cũng không sợ nước sôi, liền cắn răng lớn tiếng thừa nhận:Đúng!Em từ bỏ anh cũng vì em muốn anh, muốn anh chân chân chính chính làm chồng của em!Không có người phụ nữ khác , không có khoảng cách , giống như người chồng bình thường đối với vợ , đối với em giống như vậy. ”
Cô hơi nóng nảy đã nói ra những suy nghĩ buồn bực ở trong lòng , thậm chí không kịp suy nghĩ lúc này nói xong đã thấy anh nhìn cô lẳng lặng không nói lời nào. Cô nhất thời cảm thấy xấu hổ và giận dữ đầy đầu, đẩy mạnh anh ra, dung sức lau nước mắt, đứng dậy. Động tác của cô quá nhanh lại đã quên trên lưng có vết thương, đau khó chịu lại bị ngã lại lên giường, ngã đúng vào trong ngực anh. Anh vừa kéo tay lại cô liền dán lên ngực anh.
Cô càng thêm xấu hổ và giận dữ, đang muốn mắng to lại nghe thấy anh cúi đầu cười. Dịch Tân rất ít cười nhưng lúc này lại cười. Tân Hoành cũng không nhứ rõ lần trước thấy anh cười vui vẻ như vậy là lúc nào, hay là cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy. Dịch Tân nhìn ra được ngạc nhiên trong mắt cô, thu lại nụ cười, nhịn không được xoa mặt cô. Da của cô rất mịn anh nhẹ nhàng vỗ về rất hưởng thụ, cô đang trầm mê , anh lại đột nhiên nắm xuống phía dưới. Tân Hoành mặt liền iến sắc trong mắt lần nữa hiện lên giận dữ. Dịch Tân lại trước cô chặn lại lửa giận của cô: “Không có người phụ nữ khác. ”
Tân Hoành sửng sốt.
“Từ khi anh và em kết hôn không có người phụ nữ khác. ” Dịch Tân nhìn thật sâu vào trong mắt cô rồi nói: “Chuyện đứa nhỏ…”Anh nói đến đây tinh tường nhìn thấy trong mắt cô hiện vẻ đau xót , "Thực xin lỗi là do anh, nhưng là anh luôn chờ em hỏi anh, chỉ cần em hỏi anh sẽ đều nói cho em biết, không dấu diếm chút nào. Nhưng là em chưa từng hỏi qua anh…Em tự cho là đúng hiểu lầm thêm, càng chạy càng xa. ”
Khó nghe được anh nói lời nhỏ nhẹ, đối với cô có chút đáng quý, nhưng chỉ có anh dịu dàng giải thích, chỉ trích của cô cũng có lý do, cô có chút không phục: "Có cái gì mà giải thích, em cũng biết, ba ngày đó, anh đi Úc, anh đi gặp cô ấy. ”