Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 404: Tình Yêu Trở Về (26)




Khi Tân Hành tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng một mảng mờ tối. Cô đưa tay sờ sang chỗ bên cạnh theo bản năng, chỗ đó trống không, lạnh như băng, lúc đó cô mới nhớ lại mình đã đuổi anh ra ngoài rồi.

Tối qua, cô đuổi anh ra ngoài, sau đó lại đứng ở cửa đợi anh đến qua nửa đêm, chờ anh đến tận khi trời sáng, anh cũng không quay lại, cô cũng không đi tìm anh. Sau đó, cô ngủ nguyên một ngày. Anh đã trở về chưa?

Cô không động đậy mà cứ nằm trên giường. Trải qua một ngày dài ngủ vùi, trái tim cô đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo hơn nhiều, không còn cảm thấy trách cứ anh như vậy, thậm chí nhớ lại còn cảm thấy trách anh như vậy còn hơi tàn nhẫn. Anh có trở lại không?

Nếu như anh chưa trở lại, vậy thì thật là ngu ngốc. nếu anh trở lại rồi thì mới giống anh. Thật ra cô không hy vọng anh sẽ nghe lời cô đến thế. Tối hôm qua, trong tình huống đó, rõ ràng cô đang trút giận lên ấy, thế mà anh lại thật sự đi ra ngoài. Đúng là chuyện ngàn năm có một từ khi hai người ở bên nhau.

Bây giờ, có lẽ cô đã nghĩ thông rồi, anh cũng đã rõ ràng. Từ trước tới nay, anh không phải người đàn ông nghe lời như vậy, cho nên lúc này nếu không phải ở đây thì chắc là ở bên ngoài. Cô trở mình rời khỏi giường.

Khi cửa phòng vừa mở ra, cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân vang lên, âm thanh đó… Cô hơi sững sờ, Đồng Tử bước đến trước mặt cô: “Thiếu phu nhân.”

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngay sau đó thấp giọng kêu lên: “A!”

Hai tay cô hốt hoảng nắm chặt lấy cổ áo ngủ, che chắn trước ngực, cô nhanh chóng quay người chạy vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Tại sao lại là cô ấy? Mặt Tân Hành nóng lên, trong lòng vẫn chưa hết giật mình. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng tang trên người.

Khi đến đây, đồ của cô đều do anh chuẩn bị, đến bản thân cô cũng là bị anh đưa đến. Đến nơi mới phát hiện hầu hết quần áo người này chuẩn bị cho cô đều là… đồ ngủ và đồ lót sexy!

Trăng mật… Quả nhiên, anh đúng là biết hưởng thụ!



Ban đầu cô còn kháng cự không chịu mặc, nhưng người nào đó lại cười tà mị mà nói: “Được thôi, không mặc cũng được, anh càng thích.”

Cô không biết phải làm thế nào, có còn hơn không. Nhưng sau đó, hằng đêm đều ở cùng anh, có lúc ngay cả ban ngày cũng… Cho nên quần áo đã tính là cái gì! Dần dần cô đã không còn chướng ngại tâm lý nữa, có thể bình tĩnh mặc những bộ đồ đó trước mặt anh. Dù sao ở đây cũng chỉ có một mình anh có thể nhìn…

Ai mà ngờ, nữ sát thủ biến mất hơn một tháng đó lại đột nhiên xuất hiện! Đúng là… Tân Hành tức giận, không nhịn được mà giậm chân. Cô mở đèn lên rồi kiếm một bộ quần áo đứng đắn để thay.

Sau khi cởi đồ ngủ ra, lúc cô nhìn thấy thân thể mình trong gương thì mặt lập tức nóng lên. Anh đã trở lại… Trên người cô, từ xương quai xanh đến trước ngực đều trải đầy dấu hôn màu hồng, nhìn một cái cũng biết là dấu vết do người nọ lưu lại, nhất là… trước ngực, hai điểm anh đào đỏ có vẻ cũng bị anh dày vò rất thảm.

Ánh mắt cô không thể nào rời khỏi những dấu vết đó trong gương, trái tim cũng đập thình thịch rối loạn. Cô miễn cưỡng rời ánh mắt đi, nhưng da mặt đã hồng lên, đôi mắt cũng thấp thoáng ánh nước. Cô lập tức cầm quần áo lên mặt vào, hốt hoảng rũ bỏ những hình ảnh như cờ bay phấp phới trong đầu kia đi. Cho đến khi nhìn thấy người trong gương bình thường trở lại cô mới mở cửa ra ngoài.

Vừa mở cửa cô vừa nghĩ tại sao anh quay lại mà cô lại không hề tỉnh lại? Cùng với đó, cô lại nghĩ, nếu như lúc đó mà cô tỉnh lại thì cô sẽ lại đuổi anh ra ngoài ư? Hay là… Ừm, thuận theo anh đây? Suy nghĩ như thế khiến cô không nhịn được mà phì cười.

“Thiếu phu nhân.” Tân Hành vội vàng giấu ý cười đi, nhìn về phía Đồng Tử. Lúc này cô ấy mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh, nhìn rất ra dáng… hình tượng của một nữ sát thủ chuyên nghiệp.

Thực ra dáng người của Đồng Tử cũng rất được, chẳng qua khuôn mặt của cô ấy chẳng khi nào che giấu sát khí khiến ánh mắt nhìn luôn có vẻ tàn ác, không giống như người kia, cho dù có giết người thì khóe môi cũng khẽ mỉm cười đầy tà mị. Còn đến khi anh thực sự nổi giận thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Giọng nói của cô ấy lạnh nhạt, nhưng cũng coi như cung kính: “Thiếu phu nhân, bữa tối đã được chuẩn bị xong, bây giờ chị dùng bữa chứ ạ?”

Tân Hành hơi nhăn mày: “Tại sao lại là em? Anh ấy đâu?”

“Thiếu gia…” Đồng Tử hơi do dự.

Tân Hành cười: “Còn chưa trở lại à? Chị không tin đâu. Chắc chắn là anh ấy đang trốn ở đây, bảo anh ấy ra đi, chị không giận nữa, tối nay anh ấy có thể trở về phòng ngủ.”

“Tân thiếu đã rời đi rồi.” Lời nói ra thực sự rất quả quyết, Tân Hành vừa nói dứt lời thì Đồng Tử cũng nói xong.

Tân thiếu đã rời đi… Thoáng chốc, Tân Hành cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô cũng lảo đảo đứng không vững.

“Thiếu phu nhân.” Đồng Tử vội vàng hô, tiến lên một bước đỡ lấy cô. Tân Hành cũng lập tức trở tay bắt lấy tay cô ấy, con ngươi cô đột nhiên phóng to, chăm chú nhìn vào mắt Đồng Tử: “Em nói thế là sao? Em nói lại lần nữa xem nào! Anh ấy rời khỏi là sao, anh ấy đi đâu rồi?”

“Tân thiếu rời khỏi đây rồi, anh ấy đã về thành phố B.”

“Em nói bậy!” Tân Hành đột nhiên cao giọng cắt ngang lời cô ấy: “Chị vẫn còn ở đây mà! Sao anh ấy có thể vứt chị ở đây mà một mình trở về được? Anh ấy không thể để chị ở đây một mình được, anh ấy luôn phải giữ ở bên cạnh mới yên tâm. Anh ấy sợ để anh một mình thì chị sẽ bỏ rơi anh ấy, Anh ấy không thể trở về mà không đưa chị đi cùng được, không thể nào, không thể!”

Tân Hành vừa nói vừa liên tục gạt bàn tay đang đỡ cô của Đồng Tử ra, vội vàng chạy khắp phòng tìm kiếm. Bước chân cô xốc xếch, cả người đều run lên bần bật, cố gắng tìm kiếm khắp nơi.

Tóc cô rối bù như thể phát điên. Nhưng không biết là vì hai ngày không ăn gì, hay là vì sợ mà lúc này thân thể cô chẳng có lấy một chút sức lực. Tìm khắp tầng một không thấy người, cô quay người muốn lên lầu nhưng mới bước được hai bước thì chân bỗng mềm nhũn, cứ thế ngã lăn lóc.



“Thiếu phu nhân!” Đồng Tử kinh hoàng kêu lên, lật đật đưa tay đỡ cô, cẩn thận đưa cô xuống đất. Lúc này Tân Hành lại đột nhiên không còn nóng nảy nữa. Cả người cô dựa hết vào người Đồng Tử, mặt cũng chôn trong ngực cô ấy, bỗng dưng yên lặng đến đáng sợ.

Đồng Tử nhất thời luống cuống, cô ấy không biết rốt cuộc là thế nào. Lúc người nọ rời đi còn hết lần này đến lần khác dặn dò cô ấy phải chăm sóc cho cô thật tốt… Ai mà ngờ bây giờ mới nói được một hai câu mà cô đã như vậy, hoàn toàn không khống chế được.

“Thiếu phu nhân, chị thế nào rồi?” Đồng Tử cẩn thận lên tiếng thăm dò: “Có phải bị thương ở đâu không?”

Cô gái trong ngực vẫn không có động tĩnh gì, Đồng Tử cuống lên, cũng không để ý đến gì nữa mà vội kéo Tân Hành ra. Lúc này mới thấy cô gái vừa phút trước còn như phát điên mà lúc này lại nhợt nhạt, yếu ớt, nước mắt rơi đầy mặt thế này.

Sự biến hóa trước sau này quá lớn khiến Đồng Tử nhất thời luống cuống tay chân, từ trước đến nay cô chưa từng gặp cô gái nào như vậy. Cô ấy vội vàng đỡ Tân Hành ngồi xuống ghế salon. Cô ấy định an ủi Tân Hành nhưng lại không biết phải nói gì. Lúc Dịch Tân rời đi, Đồng Tử đã hỏi anh: “Phải nói thế nào với cô ấy?”

Nhưng người nọ chỉ hơi nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một chút mệt mỏi: “Nói thẳng đi.”

“Cô ấy lại hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể chăm sóc tốt cho cô ấy?”

Người nọ thoáng im lặng một chút rồi xoay người: “Cứ ý cô ấy… Cô ấy muốn ở lại thì bảo vệ cô ấy, cô ấy muốn đi thì đưa cô ấy đi.”

Nói rồi anh bỏ đi.

Đồng Tử nhìn Tân Hành đang khóc tỉ tê, một lát sau vẫn không biết phải làm thế nào. Anh bảo nói thẳng, cô ấy cũng nói thẳng rồi… Nhưng kết quả lại thế này. Vậy “theo ý cô”… Ý là cứ để cô khóc à? Đồng Tử cất tiếng nói khô khốc, không được tự nhiên cho lắm: “Thiếu phu nhân, chị đừng khóc…”

“Tại sao anh ấy có thể làm vậy?” Tân Hành khóc đỏ bừng mắt, khẽ nấc: “Chẳng qua là chị nổi giận, thế mà anh ấy còn tức thi với chị, thực sự bỏ chị ở đây một mình! Làm gì có người chồng nào như anh ấy chứ?”

Cô vừa nói vừa như thể nhớ đến cái gì, lập tức xông đến cầm điện thoại lên, cô muốn hỏi anh tại sao lại nhỏ nhen như vậy, tại sao lại đối xử độc ác với cô thế? Nhưng cô vừa cầm điện thoại lên đã bị Đồng Tử theo sau giật mất. Tân Hành thoáng giận, khẽ kêu lên: “Đi ra!”

Đồng Tử khẽ than, lắc đầu: “Thiếu phu nhân, chị không tìm được anh ấy đâu.”

Tân Hành không tin, cô điên loạn giật lại điện thoại từ tay Đồng Tử. Cô ấy không biết làm thế nào đành thuận theo cô mà thu tay lại. Cô ấn số, điện thoại kết nối, kết quả lại là…: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại.”

Khoảnh khắc đó, Tân Hành như thể bị đóng băng. Hóa ra thực sự là chỉ cần anh không chủ động xuất hiện trước mặt cô thì ngay cả việc tìm anh, cô cũng không tìm được. Anh không cần cô nữa…

Tân Hành dùng một tay ném điện thoại đi rồi bò dậy khỏi đất, lao ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, tay cô lại bị Đồng Từ ở phía sau kéo lại.

“Buông tay ra!”

“Đừng như vậy…” Đồng Tử lắc đầu nói với cô: “Tân thiếu còn để lại lời này cho chị.”

“Lời gì?” Cuồng loạn trong mắt cô thoáng dừng lại.