Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Dịch Tân khẽ cười, cũng không suy đoán theo lời cô nói nữa.
Anh nở nụ cười rồi tiếp tục nói: “Trước kia, chỗ này là của ông ngoại. Năm đó, mẹ đi theo Mạc Thích Thanh, thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại rồi chạy đến Mỹ. Lúc đầu, thật ra bà ấy không hề ở đây, mà ở trong ngôi biệt thự trong nội thành, đương nhiên anh cũng ở đó. Bà luôn không vui vẻ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi người đàn ông kia. Mãi đến năm anh ba tuổi, chọc giận Mạc Thích Thanh rồi bị ông ta đánh cho mất nửa cái mạng, vì bảo vệ anh nên bà ấy mới mang theo anh đến hòn đảo này. Nơi này toàn là người của ông ngoại. Quả thật người ở đây cũng giống như em nói, bọn họ ở đây không chỉ là người giúp việc đơn giản mà trách nhiệm của bọn họ còn là bảo vệ chủ nhân, thậm chí đến khi cần thiết còn phải hy sinh.”
“Cho dù là Mạc Thích Thanh cũng không thể tiếp cận nơi này. Chính là ở nơi này, anh mới nhặt được về một cái mạng.”
Thân thể Tân Hành lạnh run lên, nhẹ nhàng cọ vào trong lòng anh. Tay anh chậm rãi vỗ về lưng cô, tiếp tục nói: “Anh và mẹ ở đây khoảng một năm trời, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của bọn anh. Chỉ là những cái đó cũng chỉ có thời hạn, đến khi vết thương của anh tốt lên, mẹ lại trở về chỗ Mạc Thích Thanh. Mạc Thích Thanh… Cùng lắm chỉ nói được mấy câu hẳn hoi với bà ấy, thậm chí còn không được tính là lời ngon tiếng ngọt, thế mà bà ấy lại ngoan ngoãn trở về, trở về… Để cho ông ta hành hạ.”
“Vậy còn anh?” Tân Hành ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, khẩn trương nhìn anh.
Dịch Tân cười trấn an cô: “Yên tâm, anh không có trở về.”
Lúc này Tân Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Dịch Tân lại lóe lên vẻ trào phúng: “Thực ra thì anh luôn hận mình vì khi đó đã không cùng bà ấy trở về.”
Trái tim Tân Hành thắt chặt lại đầy căng thẳng, vành mắt cũng nóng lên. Dịch Tân không nhìn cô, cô nằm trong lòng anh, ngẩng lên cũng chỉ thấy cằm anh, lúc này sự căng thẳng khiến lòng cô căng lên đầy đau đớn.
“Nếu anh có thể trở về cùng bà ấy, như vậy có lẽ bà ấy sẽ không bị Mạc Thích Thanh ép đến đường cùng như vậy.” Dịch Tân cười khẽ, ánh mắt anh đầy vẻ thù hận, nhưng trong sự hận thù ấy lại ẩn chứa vẻ bất lực sâu sắc.
“Không phải đâu…” Tân Hành không muốn nghe thấy giọng nói như thế của anh, không muốn nhìn anh bất lực như vậy mà còn cố ngụy trang cho bản thân mình, trong lòng hết sức đau xót, cuống quýt ngắt lời anh: “Khi đó anh còn nhỏ như vậy…”
Vì sốt ruột nên lời nói ra càng yếu ớt và bất lực, cô nhìn vẻ tự giễu trên mặt Dịch Tân, vội vàng muốn nói gì đó có sức thuyết phục hơn. Nhưng mà cô cứng họng, thậm chí trong phòng còn có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong cổ cô.
Anh nghe thấy nên cúi đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn cô: “Nào, đừng vội, em muốn nói gì thì từ từ nghĩ, anh không quấy rầy em. Em lúc nào cũng thế, một khi sốt ruột thì đều phát ra âm thanh nghẹn ngào như vậy, thật ra em không cần làm vậy.”
Mặt Tân Hành đỏ lên. Làm gì có người nào trấn an người khác như anh chứ! Lại đi bêu rếu dáng vẻ quấn bách của cô như thế… Ai mà tin được là anh đang định trấn an cô chứ?
Nhất thời cô cũng không biết là phải giận anh hay là thương anh nữa, nên đơn giản chỉ im lặng không nói tiếng nào! Làm thế nào thì anh cũng có thể khiến cô mất mặt là sao nhỉ? Cô không nói lời nào, anh cũng chưa nói, cô cứ thế nhắm mắt lại, không nói nữa.
Anh đợi hồi lâu, đột nhiên cười trầm thấp hỏi cô: “Giận rồi à?”
Cô không lên tiếng. Anh đợi một hồi, cô vẫn không nói gì nên đành than khẽ: “Sao càng ngày càng dễ giận thế này? Ở đây… Không có ai mà nhỉ? Đề cho anh cười một cái, em giận thật đấy à?”
Cô cắn răng không nói một lời. Sau một hồi, cô mới bực mình trả về một câu: “Cho anh cười à? Anh nói nghe nhẹ nhàng thế! Sao anh không làm trò cho em cười một cái đi!”
“… Vậy em cứ cười đi.” Anh nói chuyện như đúng rồi.
“…” Tân Hành không còn gì để nói nữa.
Dịch Tân cũng không nói nữa. Cô dựa vào lòng anh, đợi hồi lâu, thậm chí đến mức trong phòng còn nghe thấy tiếng nến cháy tí tách, cô không nói thì không được nên đành nhỏ giọng hừ hừ: “Sao không nói nữa? Em đang đợi này.”
Anh cười, hôn nhẹ lên mặt cô: “Anh đang đợi em nói chuyện.”
Cô không lên tiếng.
Anh lại nhắc nhở: “Anh đang đợi này.”
Cô lại không nói lời nào.
“Vừa rồi muốn nói gì thế?”
“…”
“Anh sai rồi, được chưa nào?”
“…”
“Anh sai vì không nên cắt lời em.”
“…”
“Cũng không nên cười em.”
“…”
“Càng không nên nói em keo kiệt. Sao em có thể keo kiệt được chứ? Tân Hành của anh là cô gái độ lượng nhất, là anh keo kiệt, là anh nhỏ mọn còn nói hươu nói vượn, không tôn trọng sự thật, là anh sai được chưa nào?”
Lúc này Tân Hành mới không tình nguyện hừ hừ: “Thế còn tạm được.”
Mắt Dịch Tân sáng lên, một mực hôn chụt lên mặt cô một cái. Cô cười khanh khách vài tiếng, lúc này mới cho qua. Cô suy nghĩ rồi mới nói: “Vừa rồi em muốn nói cái này, ừm… Dịch Tân, anh có biết không, con người có thể bởi vì đủ loại nguyên nhân mà có những sở thích rất kỳ quái ấy?”
Dịch Tân gật đầu.
“Giống như có người thích sưu tầm nắp bình nước khoáng, rất nhiều người đều có sở thích cố chấp riêng khiến người khác không thể nào giải thích được, người như thế thường được gọi bằng một cái tên, đó là nhà khảo cổ hoặc người sưu tầm. Đơn giản thì là sưu tầm nắp bình, ghê gớm hơn chút… Thì có người lại thích thám hiểm rừng già nguy hiểm, sau đó bắt mãnh thú về làm thú cưng.”
Dịch Tân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, giọng nói không hề thay đổi.
Tân Hành hơi dừng lại rồi lại nói tiếp: “Chính là như thế, việc tiếp xúc với thú dữ như thế rất nguy hiểm, cho dù có thích hơn nữa thì bình thường, với tình huống đó, bọn họ cũng chỉ đi một mình, sẽ không đưa người nhà theo, lại càng không… Đưa con cái mình mới có mấy tuổi đi cùng. Những người săn thú trong rừng này, bọn họ không để ý đến an nguy của bản thân, cũng không để ý đến sự phản đối của người nhà, em cũng có thể hiểu được, bởi vì bọn họ có đam mê mà mình muốn theo đuổi. Nhưng em nghĩ, chỉ cần bọn họ chưa hoàn toàn phát điên thì dù có đam mê cuồng nhiệt hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không mang theo đứa con mới vài tuổi để truy đuổi ham mê đó.”
Tân Hành nhẹ nhàng nói với anh, cuối cùng mới hỏi: “Dịch Tân, anh có hiểu ý em không?”
Không khí như đóng băng lại. Dịch Tân ôm lấy cô, nhưng ánh mắt anh lại như đang lạc về miền xa xăm nào đó, rơi trên cánh hoa hồng trên thảm, không lên tiếng.
Trong lòng Tân Hành thầm than, đương nhiên là cô biết anh hiểu. Cô than khẽ: “Thật ra, Dịch Tân, đối với mẹ, Mạc Thích Thanh có sự lôi cuốn như sự hấp dẫn của mãnh thú đối với thợ săn vậy. Bà ấy cũng không thể tự mình dứt ra khỏi…”
Tân Hành nói đến đây thì hơi thở như thể ngừng lại, cô dừng lại cười tự giễu: “Giống như đối với anh, em cũng không thể tự thoát ra được. Trong sinh mệnh của em, anh cũng là một phần bỏ không được, quên cũng không xong… Trong mắt người khác cũng không khác gì mãnh thú.”
Cô nói rồi khe khẽ tựa đầu vào ngực anh, chậm rãi nói: “Nhưng mà em thật may mắn, vì anh vừa hay lại là người đàn ông mà em có thể có được.”
“Nhưng nếu không thể thì sao? Tân Hành, em muốn làm thế nào bây giờ?” Tay anh nắm chặt lấy eo cô.
Cô nhẹ nhàng cười lắc đầu: “Nếu không thể, em cũng sẽ không buông tay. Bởi vì, quên cũng chẳng quên được. Cho nên em cũng sẽ giống như mẹ chồng, cả đời truy đuổi theo bước chân anh. Nhưng nếu em có con, em cũng sẽ không để nó đi theo em như người điên mà yêu anh. Em sẽ sắp xếp thật tốt cho con, em đã không thể tự cứu được mình, em lại càng không có tư cách mang theo nó để cùng hủy diệt theo mình.”
Cô nhắm chặt mắt: “Đúng vậy, cho dù em có quý trùng sinh mệnh của nó, quý trọng cuộc sống của nó, nhưng nó cũng không thể ngăn cản được sự mê luyến không cách nào dứt ra được của em đối với anh. Bởi vì, vào thời điểm đó, ngoài anh ra, không ai có thể cứu được em, em tình nguyện tự hủy diệt trong cuộc đời của anh, đó chính là sự lựa chọn của em.”
“Đây cũng là lý do, bình thường những người có chấp niệm này có thể rất yêu thương người nhà, nhưng đồng thời cũng có thể trở nên vô tình hết sức, bởi vì bọn họ đã rút lại tình cảm dành cho người thân ấy rồi cống hiến hết cho mãnh thú trong rừng sâu rồi.”
“Dịch Tân, cho nên không hề liên quan đến anh, không phải bởi vì khi đó anh còn nhỏ, không phải vì anh không đủ mạnh mẽ, không phải bởi vì anh không thể bảo vệ… Em tin rằng, cho dù có đổi lại là ngày hôm nay, thì có một số việc mà mẹ đã lựa chọn thì anh vẫn không thể ngăn bà lại được.”
“Chính vì bà thương ông ta như vậy, yêu đến mức có thể giao phó hoàn toàn sinh mệnh, ông ta lại từ từ xé nát tình yêu của bà, đồng thời cũng xé bỏ sinh mệnh của bà.” Dịch Tân lẳng lặng lắng nghe, sau cùng mới chậm rãi nói khe khẽ, gần như không hề có cảm xúc.
Tân Hành cứng ngắc, cười khổ: “Cho nên, hận Mạc Thích Thanh là đủ rồi, đừng chán ghét chính mình…”
Dịch Tân chậm rãi cúi đầu, đối diện với ánh mắt cô. Cô cười xòa, đưa tay lên xoa mặt anh: “Giống như… Ừm, nếu anh phụ em, nếu em còn có con, thế thì em sẽ nói với nó rằng: Con à, nhớ nhé, có muốn thì chán ghét Dịch Tân! Nhưng chán ghét người đó là đủ rồi, đừng ghét bỏ chính mình nhé.”
Đôi mắt đen của Dịch Tân nhìn xoáy vào cô, nhìn đến mức mặt cô cũng đỏ lên anh mới không nhanh không chậm mà nói: “Sau này có thể đừng lôi anh ra làm ví dụ không?”