Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Tân Hoành không nhịn được bật cười. Cố Viễn Chi điềm đạm nhìn cô, hỏi: “Cười gì thế?”
Tân Hoành thẳng thắn đáp: “Cháu cười vì một nhân vật như ngài mà lại bảo cháu cứ coi ngài như người thân khiến cháu hơi cảm thấy được chiều chuộng mà sợ hãi.”
“Được chiều mà sợ?” Đôi mắt Cố Viễn Chi đầy ý cười: “Ông còn sợ cháu chê ông già này hơn ấy chứ.”
Tân Hoành lắc đầu: “Sao lại thế được? Có lẽ ngài không biết, lần này ngài cứu cháu là một ân tình lớn đối với cháu và Dịch Tân. Bây giờ cháu nói một tiếng cảm ơn với ông thì nghe có vẻ quá đơn giản, chờ cháu trở về bên Dịch Tân, cháu nhất định sẽ bảo anh ấy cảm tạ ông thật chu đáo.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tân Hoành quan sát sắc mặt ông, rất nhanh đã nắm được ý của ông, trong lòng cô thoáng nặng nề. Vừa rồi cô có ý thăm dò ý tứ của ông.
Mỗi lần Cố Viễn Chi đột nhiên xuất hiện, thái độ đối với cô tốt đến gần như không chân thật. Trong lòng Tân Hoành nghi ngờ, nếu người này đúng là bạn thân của bà ngoại khi còn sống thì sao hai mươi năm qua cô chưa bao giờ nghe thấy bà nhắc đến ông? Mỗi lần gặp nhau, Cố Viễn Chi luôn quan tâm cô bằng thái độ hiền từ của người bề trên, thậm chí còn cứu cô.
Tân Hoành không tin có thể có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, có rơi cũng phải là đá, đập trúng người không chết thì cũng bị thương. Cô vẫn nghĩ mãi không ra động cơ của Cố Viễn Chi. Lần này, ông cứu cô khỏi tay Thẩm ngôn, trong lòng cô thực sự rất cảm kích nhưng vẫn không thể gạt sự lo lắng kia đi được.
Tại sao Cố Viễn Chi lại cứu cô? Hơn nữa tình huống đó rõ ràng không phải hôm nay ông ra đường vừa vặn thấy chuyện bất bình chẳng tha, mà chắc chắn là đã bỏ nhiều công sức mới tìm được cô, còn dẫn theo nhiều người như thế, còn cẩn thận đưa bác sĩ theo. Nhưng ông tốn công cứu cô như vậy nhưng sao lại không lập tức báo cho Dịch Tân? Cũng không hề có ý gì là muốn DỊch Tân biết cô đang ở đây.
Rốt cuộc ông cụ cao thâm khó đoán này có mục đích gì? Vừa rồi Tân Hoành chỉ thuận miệng thăm dò, vừa nhắc đến Dịch Tân thì ánh mắt ông đã hơi thay đổi, thái độ rõ ràng là không có cảm tình với Dịch Tân. Tân Hoành nhất thời cảm thấy căng thẳng, nếu mục đích của Cố Viễn Chi không tốt thì bây giờ cô chính là mới ra khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói.
Tân Hoành biết trong biệt thự này chỗ nào cũng có người giúp việc, lúc ở chỗ Thẩm Ngôn cô còn có cơ hội để nhảy lầu, mặc dù cuối cùng vẫn có người lót đệm bên dưới. Nhưng ở đây nếu những người này thật sự muốn nhốt cô lại thì chỉ sợ là cô còn chẳng có cơ hội đến gần cửa sổ nữa.
Nghĩ đến đây, Tân Hoành hơi hoảng, cô nhìn sâu vào mắt Cố Viễn Chi, thử thăm dò thêm: “Ông Cố, bây giờ cháu đã khỏe lại rồi, cháu muốn liên lạc cho Dịch Tân đến đón cháu.”
Lần này trong lòng Cố Viễn Chi đã có chuẩn bị nên trên mặt không có bất cứ thay đổi gì, nghe thế thì chỉ cười nhạo: “Mới mấy ngày không gặp mà đã nhớ cậu ta rồi à?”
Tân Hoành không ngờ Cố Viễn Chi lại nói thẳng như thế, mặt cô hơi nóng lên nhưng vẫn thẳng thắn như cũ: “Vâng.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì ánh mắt sáng tỏ như một người từng trải, nhưng lại chỉ nói: “Chờ một chút đi.”
Tân Hoành sửng sốt: “Chờ cái gì ạ?”
Cố Viễn Chi thấy cô sốt sắng thì bật cười: “Chờ cậu ta tự tìm đến đây.”
Tân Hoành không hiểu suy nghĩ của Cố Viễn Chi lắm, không nhịn được mà nhắc nhở ông: “Dịch Tân không biết cháu ở đây mà.”
Cố Viễn Chi nghe thế cũng chỉ cười cao thâm, không vội vàng mà chỉ nhấp một ngụm trà với vẻ an nhàn rồi mới nói: “Không biết không phải là không có lý do. Cậu ta làm mất cháu thì phải tự đi mà tìm cháu về. Không tìm được không phải vì lý do đặc biệt gì, chẳng qua là vì không có lòng mà thôi. Bây giờ cháu tự chạy về thì còn ra thể thống gì?”
Tân Hoành đờ người nháy mắt một cái, đây là… suy nghĩ kiểu gì vậy? Cố Viễn Chi thấy thế chỉ biết khẽ than thở trong lòng, ngón tay lại gõ trên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Xem ra cháu vẫn chưa hiểu. Vậy để ông đổi cách giải thích khác nhé, Dịch Tân không kịp thời đến cứu cháu, nếu ngày đó không có ông kịp thời đến nơi thì kết quả sẽ thế nào?”
Tân Hoành nghe đến đây thì cứng đờ cả người, trái tim lại rơi vào cảm giác đau khổ như dầu sôi lửa bỏng.
“Ông cứu cháu là vì hy vọng tốt cho cháu chứ không phải để Dịch Tân bớt việc. Cậu ta muốn có được cháu thì nhất định phải trả giá, một chút cũng không thể bớt!” Cố Viễn Chi cười nhạt, chậm rãi nói: “Cháu cứ yên tâm ở lại chỗ ông, để cho cậu ta đến tìm cháu, cháu không cần tự chạy về, cháu mà về cậu ta sẽ bớt phải bỏ công sức, ngược lại còn coi thường cháu nữa.”
“Không đâu.” Tân Hoành lắc đầu, không hề suy nghĩ mà phản đối Cố Viễn Chi: “Anh ấy sẽ không coi thường cháu đâu.”
Cố Viễn Chi hơi cong môi cười: “Thế à? Nếu ông nói cho cháu biết hôm đó, khi ông vừa đưa cháu đi khỏi thì Dịch Tân cũng chạy đến biệt thự bên bờ biển đó thì sao, còn chính mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Ngôn nữa? Mặc dù chúng ta đều biết không có chuyện gì xảy ra, nhưng Dịch Tân sẽ nghĩ thế nào đây? Cháu cho rằng cậu ta bị ngốc hay đầu bị cửa kẹp mà không hiểu lầm?”
Tân Hoành nghe đến đây thì cả người run lên, cổ họng thoáng nghẹn lại vì cảm giác khổ sở dâng lên. Đúng vậy, anh nhất định sẽ hiểu lầm… Tân Hoành chỉ cảm thấy trong tim như có gì đó chết lặng đến nghẹt thở, cô ngập ngừng nói: “Cháu có thể giải thích với anh ấy…”
“Tại sao cháu phải giải thích với cậu ta?” Cố Viễn Chi thấy Tân Hoành nhượng bộ thì mắt lạnh đi: “Cho dù hôm đó cháu và Thẩm Ngôn thật sự có chuyện gì thì đó cũng là lỗi của hai người đàn ông đó, cháu chẳng làm gì sai cả. Nếu Dịch Tân không cả có một chút giác ngộ này thì cậu ta có tư cách gì mà có được cháu?”
Tân Hoành nhìn vẻ mặt Cố Viễn Chi bỗng nhiên trở nên ngang ngược thì nghĩ có lẽ từ trước đến nay người đàn ông này chưa bao giờ thất bại. Cả đời ông chắc chắn rất huy hoàng luôn được mọi người cúi đầu kính trọng. Ông nắm giữ và điều khiển lòng người, trong lúc cười nói mà có thể nắm trong tay vận mệnh đất nước.
Nhưng Tân Hoành nghĩ cô không phải là Cố Viễn Chi. Nếu cô không có sự quyết đoán và thủ đoạn như Cố Viễn Chi thì làm sao có thể yêu cầu người khác đối xử với mình như Cố Viễn Chi được? Không có được khả năng như ông thì làm sao cô có thể có được thành quả như ông?
Tân Hoành nhìn ông cụ trước mắt, cay đắng cười rồi bình thản nói: “Nhưng mà cháu cũng yêu anh ấy.”
Sắc mặt Cố Viễn Chi cứng đờ lại.
“Dịch Tân yêu cháu, nên dù có chuyện gì xảy ra anh ấy chắc chắn sẽ không coi thường cháu, nhưng cháu cũng yêu anh ấy, nên không có lý do gì để cháu phải giấu giếm anh ấy, nhìn anh ấy khổ sở đúng không?”