Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Nhưng Tân Hạo nói cũng đúng, dù sao Nguyên Thâm cũng chỉ có một mình. Cho dù anh ta có bản lĩnh lớn thì có lẽ cũng có thể bảo vệ Dịch Tân bình yên thoát khỏi sự bao vây của ba mươi người, nhưng lại không thể cướp được người mà ba người đó liều mạng bảo vệ.
Đối mặt với Tân Hạo, Dịch Tân chỉ cần nghe tiếng đánh nhau bên ngoài là có thể hình dung ra tình huống. Ánh mắt gian tà của anh lập tức nheo lại đầy vẻ nguy hiểm khi nhìn về phía Tân Hạo: “Ông đừng tưởng là tôi không dám động vào ông.”
Tân Hạo thản nhiên cười: “Từ trước tới nay tôi chưa từng cho rằng cậu sẽ nương tay với tôi, đến con mình mà cậu còn sát hại được thì tính gì đến tôi.”
Sau câu nói kia của Thẩm Ngôn thì câu này của Tân Hạo lại đánh mạnh vào nơi bí ẩn kia trong lòng Dịch Tân một lần nữa. Những người này… làm sao có thể hiểu được chuyện đứa bé kia!
“Chắc chỉ có Tân Hoành mới có thể không có nguyên tắc không có lập trường mà dung túng cho cậu hết lần này đến lần khác như thế. Nhưng đây cũng là lỗi của Thẩm Ngôn vì đã ép con bé không thể không nhượng bộ một cách vô nguyên tắc với cậu như vậy.”
Tân Hạo vừa lạnh lùng nói vừa nhìn Dịch Tân bằng ánh mắt sắc bén đầy vẻ châm chọc: “Cậu tưởng là bây giờ cậu đến đưa con bé về thì là cây ngay không sợ chết đứng, quang minh chính đại lắm à? Cậu tưởng bây giờ thì cậu nghiễm nhiên có thể khinh thường Thẩm Ngôn à? Tôi nói cho cậu biết, cậu còn thấp kém hơn, tồi tệ so với Thẩm Ngôn nhiều!”
Từng câu từng chữ của Tân Hạo không hề kiêng nể mà xé nát tinh thần chẳng còn lại bao nhiêu của Dịch Tân, như thể muốn hoàn toàn chọc giận và khiến người đàn ông trước mặt sụp đổ bằng đạo nghĩa từ trong tinh thần.
Dịch Tân cũng là một người từng trải, nếu là ngày thường anh chắc chắn sẽ không bị vài câu của người khác làm ảnh hưởng, nếu nói đến trò chơi tình cảm thì cũng chỉ có anh chơi người khác mà thôi. Nhưng bây giờ Tân Hoành đã biến mất cũng có nghĩa là sinh mạng của anh đã biến mất, vì không tìm được cô mà cảm xúc của anh như thể bị treo bằng tấm bản lề mỏng manh, hai bên đều là vách đá sâu hút, chỉ cần ngã xuống thì chỉ có thịt nát xương tan, không thể phục hồi được.
Mà bây giờ còn có người cứ đẩy anh xuống, không những người này chẳng có chút sức ảnh hưởng nào đối với anh cả, nhưng vấn đề là bọn họ lại lợi dụng Tân Hoành để đẩy anh xuống.
Đó là người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, người phụ nữ anh có thể dùng cả sinh mạng để yêu, người phụ nữ anh yêu đến mức không thể buông tha cô. Họ cứ phủ nhận tình yêu của cô dành cho anh, hết lần này đến lần khác nhắc đến sự bất lực của cô khiến cô không thể làm gì khác ngoài việc khuất phục anh.
Dịch Tân cảm thấy máu thịt trong trái tim chứa đầy hình ảnh người phụ nữ kia bị người ta khoét ra từng chút một, khiến anh phải chịu đựng nỗi đau đớn dai dẳng sâu đến tận xương tủy. Anh nghiến răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa: “Im miệng!”
Bàn tay cầm súng lập tức hung hăng dí lên đầu Tân Hạo.
Tân Hoành chẳng có phản ứng gì, thực ra ông ta có thể ra tay phản kháng nhưng ông ta lại chỉ đứng đó, dùng ánh mắt thù hận nhìn Dịch Tân đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm người đàn ông đã gần như mất đi lý trí trước mặt: “Cậu cảm thấy cậu chính nghĩa lắm à, cậu cảm thấy Tân Hoành phải chịu uất ức khi ở chỗ này của Thẩm Ngôn, đây chẳng qua là những gì cậu cảm thấy mà thôi, bởi vì cậu cho rằng con bé là của cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết, ba năm nay khi không thấy Tân Hoành, tôi và Thẩm Ngôn cũng chẳng khác gì cậu hôm nay, mà khi đó cậu cũng chính là Thẩm Ngôn của ngày hôm nay.”
“Chỉ có điều khác nhau duy nhất là khi đó chúng tôi không tìm được con bé nên mới để cậu có thể nhốt nó suốt ba năm nay. Còn bây giờ Thẩm Ngôn mới chỉ có một tuần. Tôi là cha con bé, tôi chưa sỉ vả hành động của các cậu thì thôi, cho dù là cậu hay là Thẩm Ngôn. Tôi tới cũng là để ngăn cản Thẩm Ngôn. Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng nếu Thẩm Ngôn có thể có nhiều thời gian hơn thì không cần đến ba năm, Tân Hoành chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ!”
Mỗi một câu một chữ của Tân Hạo đều dồn ép đến tận xương tủy, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng dồn ép khiến người ta muốn trào máu. Dịch Tân vốn cũng đã tà ma nhưng lúc này vẫn bị từng câu từng chữ kia dồn ép đến mức điên loạn. Một tiếng súng vang lên giữa căn biệt thự trống rỗng, không ngừng vọng lại những tiếng vang.
“Pằng.”
Sau đó, tất cả những tức giận và điên cuồng tự dưng ngừng lại.
***
Lúc Tân Hoành tỉnh lại thì thấy cảm giác tỉnh táo này chẳng chân thật chút nào. Rõ ràng đã tỉnh táo nhưng đầu vẫn đau, đau đến mức đầu óc cô có vẻ mơ hồ. Sự đau đớn đó cứ như cô đang nằm mơ. Một giấc mơ đầy mộng mị và khổ sở, đến khi giật mình tỉnh dậy còn không biết mình đang ở đâu.
Cô nhắm chặt mắt lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
“Cháu tỉnh rồi à?” Một tiếng nói ôn hòa đột nhiên vang lên khiến cô bị dọa đến mức run lên. Cố Viễn Chi thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, vội vàng dịu dàng an ủi cô: “Đừng sợ, có ông ở đây, không có ai có thể làm tổn thương cháu đâu.”
Lúc này Tân Hoành mới có thể ổn định lại tinh thần, khi nhìn thấy Cố Viễn Chi – người mà cô không thể ngờ đến thì nhất kinh ngạc, vô thức nháy mắt một cái rồi nhìn lại. Cố Viễn Chi thấy thế thì khẽ cười: “Sao vậy không ngờ lại là ông à?”
Giọng nói dịu dàng của Cố Viễn Chi khiến sự căng thẳng trong vô thức của Tân Hoành dần buông lỏng, nhưng ánh mắt cô thì vẫn chưa thể hết cảnh giác. Cô nhìn Cố Viễn Chi rồi thành thật lắc đầu: “Sao lại là ông?”
Cố Viễn Chi cười: “Không phải ông thì cháu cho là ai?”
Tân Hoành nghĩ đến điều này thì trái tim lại đột nhiên trở nên đau nhói. Cô nhớ đến sự bất lực lúc đó, khi có người xông vào cô còn không biết đó là lối thoát hay lại thêm một kiếp nạn, bây giờ nhớ lại mà trái tim vẫn còn căng thẳng khiến cô gần như không thở nổi.
Cô lẩm bẩm: “Cháu còn tưởng là Dịch Tân… Hoặc là Mạc Tương Đằng. Nếu là người trước thì là may mắn, nếu là người sau thì đúng là thảm họa.”
Cố Viễn Chi nhìn sắc mặt tiều tụy của cô mà mắt ông đầy vẻ thương xót, trong lòng cũng nhói đau, ông lật đật sờ đầu cô rồi dịu dàng nói: “Không sao, ông cũng có thể bảo vệ được cháu, giống như bà ngoại cháu vậy. Có ông ở đây, cho dù là Dịch Tân, Thẩm Ngôn hay là Mạc Tương Đằng cũng không động được vào cháu, cũng không ai được ngó lơ mong muốn của cháu.”