Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
“Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy! Cút, tìm tiếp, không tìm thấy thì các người cũng không cần trở về nữa!”
“Hai lão già Tân Hạo và Thẩm Mục Vân đâu? Sao vẫn chưa quay lại đây?”
“Dịch Phong Nghiêu đâu? Dịch Phong Nghiêu đi bao lâu rồi?”
…
Đã nửa đêm, tuy thành phố Đế Đô vẫn đèn đuốc rực rỡ, nhưng dù sao trời cũng đã về khuya, những cột đèn ven đường vẫn có vẻ gì đó yên lặng. Nhưng sự yên lặng này lại không hề liên quan gì đến tòa nhà lớn của tập đoàn nhà họ Dịch.
Một đêm này mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhất là ở văn phòng trên tầng cao nhất, áp suất luôn ở mức thấp, người nào người nấy luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ e dè và hết sức căng thẳng chỉ sợ một giây sau người đàn ông xưa nay vẫn luôn trầm ổn kia sẽ bùng nổ.
Lúc này anh vừa tàn bạo vừa giận dữ, tất cả mọi người đều không dám lại gần. Lúc Dịch Phong Nghiêu đến đó, phải nói là đã dùng sạch quyết tâm, thế mà không ngờ vừa đến gần còn chưa kịp nói câu nào đã bị người đàn ông kia duỗi tay ra, vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác túm lấy cổ áo anh ta kéo qua.
Dịch Phong Nghiêu nghĩ dù sao anh ta đi ra ngoài cũng là một nhân vật lớn, đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy chứ? Lúc này anh ta đã bực lên rồi, nhưng vẫn kiềm chế, lại còn vô cùng chân chó bày ra một nụ cười. Cái này người ta gọi là không đánh kẻ mặt cười… Anh ta đâu biết lúc này Dịch Tân đã hoàn toàn không còn lý trí từ lâu rồi.
Hơi thở trên người Dịch Tân đã trở nên điên cuồng, nóng nảy và nguy hiểm, cũng không cần biết là ai, anh chỉ muốn phát tiết sự hoảng hốt và sợ hãi trong trái tim mình, không cần biết đến cái gì khác: “Vì sao cậu không nói với tôi sớm hơn?”
Dịch Tân nguy hiểm híp mắt lại, cuồng nộ nhìn chằm chằm Dịch Phong Nghiêu, từng câu từng chữ đều được nghiến răng để nói ra. Trong lòng Dịch Phong Nghiêu cũng đã lường trước sự việc rắc rối này, nhưng có trời đất làm chứng, ngay khi anh ta biết Thẩm Ngôn và Lạc Tiểu Xuyên có quen biết, anh ta đã lập tức muốn nói với Dịch Tân nhưng lại không liên lạc được, thậm chí anh ta còn phải chạy đến tận cửa tìm người kia.
Nhưng vẫn bị chậm, chuyện này không thể trách ai được. Nhưng lúc này không thể nói những lời đó với người kia. Hiện tại Dịch Tân không tìm thấy Tân Hoành, cô còn có khả năng gặp nguy hiểm, người này đã sớm sụp đổ rồi. Trong lòng Dịch Phong Nghiêu chỉ biết thở dài, quyết định nhường Dịch Tân một bước: “Thật xin lỗi.”
Ai ngờ Dịch Phong Nghiêu vừa nói xong câu này thì trước mắt nhoáng lên một cái, mặt anh ta đã bị Dịch Tân tặng cho một đấm trời giáng: “Thật xin lỗi ư? Xin lỗi cái chết tiệt gì! Cậu trả lại Tân Hoành cho tôi!”
Dưới cơn thịnh nộ, đối phương cũng không phải Tân Hoành nên đương nhiên Dịch Tân đã dùng hết sức lực. Dịch Phong Nghiêu không hề có sự phòng bị nên bị một đấm này cho ăn đủ. Thậm chí đến cơ thể anh ta cũng không đứng vững mà lảo đảo vài bước, trong miệng có mùi máu trào lên.
Mu bàn tay Dịch Phong Nghiêu lướt qua môi, cúi đầu chỉ thấy trên tay có vết máu đỏ. Cuối cùng anh ta cũng nổi giận, không nói hai lời mà trở tay đấm cho Dịch Tân một cái: “Mẹ nó, Dịch Tân, chính vợ anh tự bỏ đi, anh còn không biết xấu hổ mà đến trách tôi à?”
Một quyền đó đấm thẳng lên mặt Dịch Tân. Nhưng Dịch Tân chỉ đứng im nhận lấy, cả người không hề động đậy, vẫn hung hăng nhìn DỊch Phong Nghiêu cứ như anh ta mới chính là người đã bắt Tân Hoành đi mất, anh ta mới thực sự là kẻ thù của anh.
Nguyên Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, động tác của Dịch Phong Nghiêu quá chậm, với thân thủ của Dịch Tân vốn có thể dễ dàng tránh thoát nhưng người đàn ông đó lại cứ thế nhận lấy. Nhưng Dịch Phong Nghiêu thì không biết, anh ta thấy Dịch Tân đứng yên thì lại vung tay lên lần nữa.
Dịch Tân vẫn không động như cũ, Nguyên Thâm nhanh chóng lách mình vào chắn giữa hai người, tiện đà vung tay nắm lấy quả đấm của Dịch Phong Nghiêu, ánh mắt trở nên vô tình lãnh khốc. Nắm đấm của Dịch Phong Nghiêu bị Nguyên Thâm túm chặt lại không có cách nào giãy ra được. Trong lòng anh ta thoáng cảm thấy kinh sợ vì thân thủ của Nguyên Thâm.
Anh ta vẫn biết Nguyên Thâm có nhiệm vụ bảo vệ Dịch Tân. Nhưng anh ta cũng không biết rốt cuộc Nguyên Thâm có năng lực đến đâu mà lại đi bảo vệ cho một người đàn ông có sức mạnh vô địch như Dịch Tân. Giờ khắc này, Dịch Phong Nghiêu cảm thấy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng phần nào sáng tỏ.
Anh ta nhìn sâu vào mắt Nguyên Thâm, Nguyên Thâm cũng nhìn lại anh ta, trong ánh mắt họ toàn là ý thù địch.
“Nguyên Thâm, tránh ra.” Dịch Tân lạnh nhạt ra lệnh.
Nguyên Thâm thậm chí không cần suy nghĩ, chỉ là một phản ứng theo bản năng, vừa nghe thế đã lập tức buông Dịch Phong Nghiêu ra, thấp giọng ‘vâng’ rồi đứng tránh sang một bên. Một cấp dưới có năng lực như thế mà vẫn phục tùng một cách vô điều kiện, đây chính là người của Dịch Tân.
Dịch Phong Nghiêu cười nhạt nhìn Dịch Tân: “Vẫn còn muốn đánh à?”
Dịch Tân lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi quay đi. Dịch Phong Nghiêu than khẽ: “Đừng phát điên nữa, trở về nghỉ ngơi đi. Cô vợ kia của anh nhanh trí lắm, không bị thiệt thòi đâu mà lo, anh kiên nhẫn một chút đi.”
Dịch Tân hừ lạnh. Dịch Phong Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên một bước vỗ vai Dịch Tân: “Anh đi trước đi, tôi đã phái người đi rồi, ở đây tôi giúp anh canh chừng. Anh cứ như thế, gặp phải chuyện này phải hạn chế nhất là nóng giận và rối loạn, anh phải cẩn thận nếu không sẽ thành hại Tân Hoành đấy.”
Dịch Tân nghe thấy câu ‘hại Tân Hoành’ thì cả người cứng đờ. Khi anh rời khỏi tòa cao ốc thì trời đột nhiên đổ mưa. Thời tiết đã sắp chuyển sang mùa hè, mưa cũng lớn hơn, từng trận đổ xuống như trút còn kèm theo sấm chớp đùng đoàn. Một tiếng ‘ầm’ vang lên khiến người đàn ông xưa nay chưa biết sợ là gì như Dịch Tân lại đột nhiên run lên.
Tân Hoành, sét đánh rồi, em đang ở đâu, em có ổn không? Anh sẽ lập tức đến cứu em. Em không chịu nghe lời, cứ chạy loạn bên ngoài nhưng anh sẽ không giận em, chỉ cần em nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ lập tức đến cứu em.
…
Giờ khắc này, mưa to từng hồi, sấm sét vang dội, Dịch Tân luôn là một người mạnh mẽ lúc này đột nhiên lại thấy nản lòng. Khi Nguyên Thâm dừng xe lại trước mặt Dịch Tân, anh lạnh nhạt nói: “Cậu xuống đi.”