Tân Hoành nghe thấy lời này thì cả người chẳng hiểu sao thấy lạnh, vội vàng nhìn qua loa tấm ảnh. Sau đó cô lập tức thẫn thờ. Cái này… Ảnh này không biết là do ai chụp, chụp toàn vào thời điểm cô nhếch nhác nhất! Vậy mà cô cũng không biết.
Có tấm khi cô ở nhà họ Tân, có tấm lúc đi chơi cùng Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác, tóm lại dù là lúc nào thì mỗi tấm đều có một đặc điểm giống nhau: Nhìn cô thế nào cũng y như một nữ giúp việc!
Ví dụ như: Ba người nhà Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác ăn điểm tâm, hình ảnh cha mẹ hiền con gái hiếu thuận, hình ảnh một nhà hòa thuận vui vẻ mới tốt đẹp làm sao. Còn cô thì ở bên cạnh. Không, cô không cùng ăn với bọn họ, cô là người phục vụ, bởi vì cô là người làm số đồ ăn đó.
Ví dụ như: Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác còn muốn giữ mặt mũi nên đi Pháp chơi còn dẫn theo cô cùng đi. Ở đầu đường, một nhà ba người bọn họ Du lịch vãn cảnh, cả người đều nhẹ nhàng sảng khoái, chỉ có cô là theo sau lưng bọn họ ở phía xa xa, như một đứa trẻ ủ rũ, hai tay xách đầy các túi đồ của Tân Giác và Hạ Noãn Tâm.
Thực sự nhìn thế nào cũng thấy giống người hầu! Tân Hoành cho rằng đây đây là những ghi chép khốn cùng nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng trong những tấm ảnh chụp này, mỗi tấm còn có một điểm giống nhau nữa, đó là một người khác, một người xem ra còn giống người ngoài hơn cả cô. Trong cuộc sống của một nhà ba người Tân Hạo, Tân Hoành thừa nhận cô chính là người ngoài, cô chính là cô bé lọ lem, nấu cơm là cô, cầm túi cũng là cô, cô không còn gì để nói.
Nhưng ở một góc sáng sủa khác, lại luôn có một người đàn ông hòa nhã luôn chăm chú nhìn cô dịu dàng, cho dù cô nhếch nhác như một kẻ hầu. Cô đứng sau Tân Hạo nhìn cảnh hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ, nhưng Thẩm Ngôn lại đứng sau lưng cô, tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người cô.
Ngón tay Thẩm Ngôn lật mở từng tấm ảnh, Tân Hoành nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy chua chát, xấu hổ. Những cảnh tượng này chẳng có chỗ nào là không quen thuộc, đó là ký ức chua xót mà cả đời này cô cũng không quên được. Nhưng Tân Hoành chưa bao giờ biết sau lưng cô luôn có một Thẩm Ngôn lúc nào cũng chăm chú nhìn cô.
Cho dù hình ảnh của cô khốn đốn đến đâu, nhưng ánh mắt dịu dàng của anh ta vẫn cẩn thận dõi theo cô như cũ. Giờ khắc này cô nghĩ, có lẽ nếu lúc đó cô nhìn thấy sự dõi theo chăm chú đó của anh ta, nhìn thấy một tia nắng ấm áp hiếm hoi giữa hầm băng giá lạnh của mùa đông như thế, có khi nào kết quả của cô và anh ta sẽ không đến mức này?
Nhưng vận mệnh chính là như thế, khi cô cần anh ta, anh ta đã luôn ở đó, nhưng lại chưa từng để cho cô biết anh ta không giống như nhận định ban đầu của anh ta. Thẩm Ngôn luôn ở đó, vẫn luôn ở đó, cô biết anh ta thân thiết với gia đình cô từ nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ biết rằng anh ta thân thiết với họ là để nhìn thấy cô, cô tưởng rằng vì anh ta muốn nhìn thấy Tân Giác.
Nhưng cho dù đứng chung một chỗ thế này, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh ta, anh ta cũng không để cho cô nhìn thấy. Lỗi lầm này phải trách ai bây giờ? Trong lòng Tân Hoành chua chát, chỉ có thể nói với chính mình rằng những thứ này đã qua rồi, cho dù là quá khứ đau khổ tuyệt vọng, hay là nuối tiếc đi chăng nữa.
Nhưng đối mặt với Thẩm Ngôn, nhất là nhìn thấy anh ta lúc này, trong lòng cô không khỏi chua xót và mơ hồ lo lắng. Lúc này anh ta mang những thứ này ra, thay đổi lớn như vậy… Trong lòng cô căng thẳng đưa tay ra, rút quyển album khỏi tay anh ta rồi đóng lại.
Thẩm Ngôn cũng không giận, ngẩng đầu nhìn Tân Hoành, khẽ mỉm cười hòa nhã với cô: “Không sao, em nhìn thấy là được rồi. Em muốn xem hay không cũng được!”
“Thẩm Ngôn, tôi không đáng để anh lưu luyến đâu!” Trong lòng cô căng thẳng, cắn răng nói thẳng chỉ mong anh ta có thể tỉnh táo lại.
Thẩm Ngôn nghe thế lại mạnh mẽ ôm lấy cô. Anh ta ôm cả người cô một cách chặt chẽ như thể muốn mạnh mẽ sáp nhập cơ thể cô vào lồng ngực anh ta. Tân Hoành cả kinh, vội giơ tay lên đánh vào lưng anh ta: “Anh buông ra!”
“Đừng nhúc nhích, cầu xin em đấy!” Giọng Thẩm Ngôn nhẹ nhàng như đang van xin. Trong lòng Tân Hoành khổ sở, nắm đấm như thể thỏa hiệp, không còn sức lực mà buông xuống, để mặc cho anh ta ôm. Thẩm Ngôn vùi đầu vào cổ cô, hít sâu lấy mùi hương trên người cô: “Tiểu Nhị, anh nhớ em lắm.”
Mũi Tân Hoành đột nhiên chua xót.
“Biết bao nhiêu đêm Tân Giác dùng hết mọi thủ đoạn trêu chọc anh, anh là đàn ông, không thể không hề động tình, nhưng anh nhớ anh đã từng đồng ý với em, anh muốn chờ em, dùng tất cả mọi thứ của anh để chờ em trở về. Cho dù trong rất nhiều đêm anh điên cuồng nhớ đến em đó, em lại ở bên cạnh Dịch Tân.”
“Trước kia, anh đã ở gần em đến như vậy, đưa tay ra là anh có thể ôm lấy em, nhưng anh đã quá nhân nhượng cho em. Anh thường bị em chọc giận, bị tính cách không nóng không lạnh của em làm cho gần như mất lý trí. Nhưng trước giờ anh lại không cho phép mình bức bách em, thậm chí là nói một câu nặng lời với em. Anh vĩnh viễn luôn nhớ cái cảnh tượng khi em còn là một đứa bé, anh ôm em trong lòng, em cười với anh, khi đó anh đã nghĩ rằng đó là cách chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời này: Em ở trong lòng anh, anh sẽ che chở cho em thật tốt.”
“Anh biết Hạ Noãn Tâm không đối xử tốt với em, bà ta luôn ức hiếp em đến mức em phải bật khóc, khi anh thấy em ngồi trong góc khóc nức nở, trái tim anh cũng rất đau. Tiểu Nhị, đàn ông chiều chuộng phụ nữ thì không sai, giống như anh chiều chuộng em. Nhưng Tân Hạo chiều chuộng Hạ Noãn Tâm như vậy, còn hại em thê thảm như thế, cho nên anh muốn khiến Hạ Noãn Tâm tự sỉ nhục Tân Hạo. Chẳng phải Tần Lâm có ý đồ bất chính với em sao? Được, anh sẽ cho xử lý cả Hạ Noãn Tâm và Tần Lâm, tóm lại là vật hợp theo loài, hai người bọn họ mới đúng là trời sinh một đôi!”
Tân Hoành nghe đến đây thì toàn thân bỗng chấn động, bật thốt lên: “Chuyện Hạ Noãn Tâm và Tần Lâm là anh làm.”
Cô nhớ sáng hôm nay Dịch Tân nói với cô, ban đầu chuyện Hạ Noãn Tâm và Tần Lâm ngoại tình là bị người khác lừa, người đó không phải cô, cô còn tưởng là Hạ Noãn Tâm đắc tội với quá nhiều người, không ngờ được người nọ lại chính là Thẩm Ngôn!
Thẩm Ngôn dịu dàng cười: “Đúng, chính là anh. Hạ Noãn Tâm muốn cho em uống thuốc kích dục rồi ném em vào phòng Tần Lâm. Khi đó anh biết được đã hận đến mức suýt giết chết bà ta, nhưng anh biết so với việc chết đi thì có cách khác có thể khiến bà ta đau khổ hơn vạn lần.”