Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Thẩm Ngôn ở trước mặt cô, trên mặt anh ta là sự nóng giận không hề quen thuộc đối với cô, anh ta nhìn chằm chằm Tân Hoành như thể cô là con mồi mà anh ta nhất định sẽ không buông tay. Anh ta nhìn cô, áp sát lại với vẻ nguy hiểm, tuy giữa hai người còn cách một cái bàn nhưng cô vẫn không hiểu sao mà muốn lùi về phía sau càng xa càng tốt.
Nhưng lưng cô đã chạm vào ghế, có muốn cũng không lùi được nữa, chỉ có thể cưỡng ép chính mình thừa nhận sự áp bách tỏa ra từ anh ta, kinh hoàng và sợ hãi. Kinh hoàng là vì anh ta kết hôn với Tân Giác ba năm mà vẫn chưa từng… Cô còn cho rằng anh ta cũng thích Tân Giác. Cô cho rằng có lẽ anh ta thích cô hơn một chút nhưng cũng không phải là không thích Tân Giác chứ?
Sợ hãi vì giây phút này, Thẩm Ngôn ở trước mặt cô quá xa lạ. Trong quá khứ, cô chưa từng gặp qua con người này của anh ta, cảm xúc này của anh ta. Cô lúng túng hỏi anh ta: “Vì sao?”
Thẩm Ngôn nghe thế, ánh mắt bỗng đỏ lên, màu đỏ này thể hiện sự phẫn nộ điên cuồng, nhưng lại rõ ràng đã được kiềm chế hết sức. Thẩm Ngôn cứ thế nhìn Tân Hoành rất lâu, cuối cùng cũng cười một tiếng trầm thấp, nhưng nụ cười ấy lại hết sức trào phúng: “Em hỏi anh cái gì vì sao? Cũng đúng, nếu em hiểu rõ, nếu chưa từng quên thì làm sao có thể gả cho Dịch Tân dễ dàng thế được?”
Tân Hoành sửng sốt, nhìn Thẩm Ngôn.
“Lần đầu tiên anh muốn em, em đã nói với anh thế nào? Em đã quên rồi đúng không?”
Anh ta dùng giọng nói trầm thấp nhắc nhở cô, Tân Hoành nghe thế thì trong trí nhớ có cái gì đó biến đổi, ngày sau đó cả người không tự giác mà run lên. Cô nhìn Thẩm Ngôn, đôi mắt co lại. Nguyên nhân là vì câu vừa rồi anh ta nói khiến cô không hiểu sao lại thấy áy náy.
Cô vừa sinh ra đã có hôn ước với Thẩm Ngôn, cô và anh ta đều từng không có chút nghi ngờ gì với điều này, cả hai đều tin rằng đối phương chính là người sẽ bầu bạn với mình cả đời.
Cô lớn lên cùng Thẩm Ngôn, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, không phải Thẩm Ngôn chưa từng có hành động thân thiết với cô. Nhưng, bởi vì thái độ của Thẩm Ngôn và Tân Giác vẫn chưa rõ ràng, nên trong lòng Tân Hoành không khỏi u oán, đối với sự tiếp cận của Thẩm Ngôn cũng sẽ không tránh khỏi có phần tránh né và bài xích.
Nắm tay thì được, ôm cũng miễn cưỡng, nhưng nhiều hơn nữa thì Tân Hoành lại không muốn. Lúc hai người ở bên nhau, Thẩm Ngôn hôn cô, cô sẽ có ý tránh đi.
Cũng có lúc Thẩm Ngôn bị cô bức bách quá mà ôm cô muốn miễn cưỡng cô, mà khi đó Tân Hoành chỉ có thể nói thẳng rằng cô không thích hôn môi. Thẩm Ngôn lại dịu dàng, nên sau đó cũng không ép cô nữa. Cứ như thế, Thẩm Ngôn luôn thuận theo Tân Hoành, cho dù là vì tình cảm của hai người, hay là vì gì khác.
Hình như năm ấy khi cô sinh nhật 18 tuổi, cô chỉ không để ý cảm khái một câu với anh, nói cô muốn đến một nơi thanh tĩnh, tổ chức lễ trưởng thành. Thẩm Ngôn đã giúp cô, trước sinh nhật của cô một ngày, giúp cô rời khỏi nhà họ Tân, vì thế sinh nhật trưởng thành của cô được tổ chức ở chỗ Du Thận Khanh, cùng với sự có mặt của bà. Không phải nhìn thấy Tân Hạo, không có sự châm chọc và khiêu khích của Hạ Noãn Tâm và Tân Giác thật là yên bình, đúng như ý tưởng ban đầu của cô.
Thẩm Ngôn biết mong muốn của cô. Đêm đó cô vô cùng vui vẻ, chơi đến tận khuya. Du Thận Khanh làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật nên đã đi nghỉ từ sớm, cô và Thẩm Ngôn vẫn ngồi uống rượu với nhau. Sau đó, Thẩm Ngôn ôm lấy cô, trong lòng cô vui vẻ nên đồng ý với sự thân cận của anh ta. Nhưng đến khi anh ta ôm cô lên giường, khàn giọng nói muốn cô thì cô lại không chút do dự mà cự tuyệt.
Từ chối rất nhanh, gần như không hề suy nghĩ đã đẩy anh ta ra. Sắc mặt Thẩm Ngôn tối đi, rõ ràng là tổn thương. Trong lòng Tân Hoành mềm nhũn, cũng không biết làm sao, không biết giải thích thế nào. Tóm lại cô muốn gả cho anh ta, cô biết, anh ta biết, tất cả mọi người đều biết. Nhưng cô lại không thể nào tiến đến một bước kia được.
Cô nói với anh ta: “Em muốn đợi đến khi chúng ta kết hôn… Dù sao cuối cùng em cũng là của anh, anh chờ em, được không?”
Cô cũng tự nói với chính mình, anh chờ cô, còn cô thì thuyết phục chính mình từ từ chấp nhận. Khi đó, ánh mắt Thẩm Ngôn có vẻ mất mát, nhưng vẫn đồng ý hứa hẹn với cô, kiên định nói: “Được, anh chờ em.”
Giờ phút này, lời nói đó như thể vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta hết sức rõ ràng. Anh ta nhìn cô chằm chằm, cảm xúc phức tạp hơn ánh mắt mất mát đơn thuần năm đó rất nhiều.
Cũng đúng, thời thế thay đổi, năm đó cùng lắm chỉ là mất mát, tâm lý muốn mà không được đối với người phụ nữ mình yêu. Mà bây giờ, người phụ nữ mình yêu đã sớm trở thành người phụ nữ của người khác, mà tâm ý của cô còn rất kiên quyết.
Gặp lại, anh ta còn tâm tâm niệm niệm, bỏ công sức suy nghĩ từng chi tiết, thậm chí anh ta còn bỏ công tìm hiểu để thỏa mãn cả các sở thích hiện tại của cô, nhưng cuối cùng cô còn keo kiệt không muốn cho anh một nụ cười. Cô căm thù, bài xích, còn chán ghét anh ta… Toàn bộ những thứ này khiến anh ta gần như không thể khống chế được mình.
Thẩm Ngôn nói với Tân Hoành từng chữ kiên định mà sâu sắc: “Anh nói anh chờ em, cho nên anh dùng toàn bộ mọi thứ của mình để chờ em. Nhưng còn em thì sao?”
Tân Hoành cứng đờ, nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt lúc này của anh ta mà nhất thời không nói nên lời.
“Dịch Tân không hề tốt hơn anh, nhưng cuối cùng em vẫn ruồng bỏ anh, lựa chọn anh ta.” Thẩm Ngôn lắc đầu cười nhạo: “Lại còn quay đầu lại nghi ngờ sự chờ đợi của anh.”
Lời nói của anh ta có sự đau lòng không thể nghi ngờ. Thật ra, năm đó cô và Thẩm Ngôn cùng lắm là do tình thế đưa đẩy, cũng từng có ý định thuyết phục chính mình, nhưng thuyết phục cũng chưa chắc thành công! Đã không thành công thì cuối cùng còn gì phải lưu luyến, tại sao chứ?
Tân Hoành nhìn Thẩm Ngôn, cho dù áy náy, cho dù không lo lắng nhưng cô vẫn muốn anh ta hiểu: “Anh cũng thích Tân Giác, anh chẳng qua là muốn mà không có được tôi, cho nên mới sinh ra cố chấp.”
Thẩm Ngôn cười lớn, tiếng cười nhanh chóng trở nên thê lương. Tân Hoành nghe thấy thế thì trái tim nhảy dựng lên, khiến cô cảm thấy xao động, khó chịu và bất an. Thẩm Ngôn cười đến đỏ mắt: “Tiểu Nhị, cả thế giới đều biết anh yêu em, Tân Giác biết, Hạ Noãn Tâm biết, bà ngoại em biết, Tân Hạo cũng biết, chỉ có mình em là không tin tưởng anh anh, nghi ngờ anh, ghét bỏ anh.”