“Tân thiếu, Nghiêu thiếu muốn tự nói với anh.” Nguyên Thâm bước nhanh đến bên cạnh Dịch Tân, trong tay anh ta cầm điện thoại. Dịch Tân quay đầu, thản nhiên liếc Nguyên Thâm một cái, nhận lấy di động, mặt mày có phần không được kiên nhẫn cho lắm. Anh vừa đi về văn phòng vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Dịch Phong Nghiêu nghe thấy tiếng Dịch Tân thì cười khẽ, bắt đầu phát biểu ý kiến: “Ừm, được được, tâm tình không quá tệ mà cũng không quá tốt.”
Dịch Tân không lạnh không nhạt đáp: “Tốt nhất là cậu có chuyện hẳn hoi.”
Dịch Phong Nghiêu bất cần nói: “Bây giờ anh có thể cảm ơn tôi trước.”
Dịch Tân nghe thế thì đôi mắt lạnh nhạt không kiên nhẫn lắm bỗng nhiên thay đổi, trong giọng nói có vẻ quan tâm hơn: “Liên quan đến Tân Hoành à?”
Dịch Phong Nghiêu tặc lưỡi mấy cái: “Thế mà anh cũng đoán ra! Quả nhiên Phong Dương nói đúng, anh đúng là cưới vợ xong từng giây từng phút đều nhớ đến vợ.”
Dịch Tân không muốn lãng phí thời gian với anh ta, chỉ nói: “Nói mau.”
“Mau?” Dịch Phong Nghiêu bật cười, anh ta nghe thấy sự vội vàng trong giọng nói của Dịch Tân, lại không khỏi muốn kéo dài thời gian khiến người kia nóng lòng, nói: “Vì chuyện này mà hôm qua tôi còn phải tự mình chạy đến chỗ anh, là chính anh bận quyến rũ vợ mà không thèm gặp tôi đấy chứ.”
Nói rồi, Dịch Phong Nghiêu bỗng cố ý đè thấp giọng: “Nhưng mà nghe nói anh quyến rũ không thành, còn bị vợ đuổi khỏi giường phải không? Cảm giác thế nào?”
Dịch Tân bình tĩnh cong môi, ánh mắt mờ ám không đáp, không nặng không nhẹ nói: “Nói không chừng, cậu có thể nói cho tôi biết cảm giác bị đá ra khỏi thành phố B là như thế nào đấy.”
Sống lưng Dịch Phong Nghiêu tự nhiên lạnh ngắt. Cho nên mới nói Dịch Tân âm hiểm, anh âm hiểm chính là ở điểm này, bạn sẽ không giờ biết được lời anh nói có phải thật hay không!
Từ nhỏ đến lớn, Dịch Phong Nghiêu và Phong Dương đã được trải nghiệm sâu sắc sự nham hiểm của người này, chịu hết sự thiệt thòi từ anh. Lúc này, Dịch Tân vừa nói một câu nhẹ nhàng như thế, Dịch Phong Nghiêu đã theo phản xạ có điều kiện mà ngồi nghiêm chỉnh lại.
Sau đó lại vội cười ha ha: “Ha ha, tôi biết, việc vui vẻ vợ chồng thì nên giữ lại cho chính mình, anh không cần nói với tôi, khà khà.”
Dịch Tân hừ khẽ. Lúc này, Dịch Phong Nghiêu mới xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói: “Chúng ta quay lại chuyện chính, anh có nhớ Lạc Tiểu Xuyên không?”
Dịch Tân nghe xong thì hơi nheo mắt lại. Dịch Phong Nghiêu vội hỏi: “Đầu tiên anh đừng vội tức giận, nghe tôi nói đã. Ba Lạc Tiểu Xuyên bị suy thận, đang nằm trong bệnh viện, một tháng lọc máu một lần, đã hơn nửa năm nay rồi. Nhưng bây giờ Lạc Tiểu Xuyên không có công việc, anh có biết cô ta lấy tiền trị bệnh đó ở đâu ra không?”
Ngón tay Dịch Tân gõ lên mặt bàn, trầm ngâm: “Nếu đối phương đã muốn che dấu thực lực tài chính thì không thiếu cách để giấu, làm sao cậu có thể tìm ra được trong thời gian ngắn như thế?”
Dịch Phong Nghiêu cười cao thâm: “Quả là Tân thiếu! Tôi đúng là không ta ra, nhưng tôi biết tiền thuê nhà của cô ta ở đâu ra.”
Dịch Tân nghe thế thì ánh mắt trở nên căng thẳng: “Tiếp tục đi.”
“Bây giờ giường bệnh đang thiếu, viện phí lại cao, cho nên ba Lạc Tiểu Xuyên không nằm ở bệnh viện nhà họ Phong, cả nhà bọn họ ở trong một căn nhà bên cạnh một bệnh viện, tiện thể hàng tháng đến lọc máu.”
“Nhưng mà chủ nhà chẳng khác nào con buôn, hơn nữa nhà Lạc Tiểu Xuyên còn thường xuyên khất nợ tiền nhà, chủ cho thuê phải thường xuyên đến đòi tiền, cho nên trên thực tế chủ nhà là người thường qua lại với nhà Lạc Tiểu Xuyên nhất.”
Khóe môi Dịch Tân cong lên: “Cho nên cậu ra tay với chủ nhà?”
Dịch Phong Nghiêu khẽ cười: “Không, anh đúng là chẳng đáng yêu gì cả, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tôi chắc chắn sẽ không ra tay giúp anh, càng không thể vì anh mà đi thăm dò chủ nhà làm gì. Nhưng có một lần cửa hàng đá quý dưới trướng tôi mua được một chuỗi vòng cổ ngọc bích quý giá. Sau này tôi mới biết, đó là vòng do chủ nhà của Lạc Tiểu Xuyên bán.”
“Cậu mua à?”
“Mua chứ. Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là ở chỗ người chủ nhà đó mang vòng đến cửa hàng chỗ tôi bán nhưng có vẻ lại không biết giá trị thật của chuỗi vòng ngọc bích đó. Quản lý cửa hàng thấy kỳ quặc, cảm thấy người đó có vẻ gì đó không thích hợp lắm nên lập tức báo cáo cho trợ lý của tôi, Serena. Serena cũng không quan tâm chuyện này, cô ấy bảo người quản lý nói với đối phương đó là ngọc bích nhân tạo, rồi ép giá, cho nên tôi mua được với giá thấp hơn giá gốc 1%.”
Dịch Tân nghe thế thì cười khẩy: “Trợ lý của cậu đúng là đệ tử ruột của cậu nhỉ.”
“Nhưng mà, hôm sau người chủ nhà đó quay lại, yêu cầu chuộc lại chuỗi ngọc bích đó. Đương nhiên cấp dưới của tôi không chịu, chủ nhà lập tức dẫn người đến gây sự, cấp dưới không xử lý được đành tìm Serena. Khi đó tôi cũng ở đó nên nghe thế mới tự mình đến xem sao. Sau đó, anh đoán xem tôi gặp ai?”
Dịch Tân hơi trầm ngâm, hỏi lại: “Mẹ Lạc Tiểu Xuyên à?”
“Thông minh! Theo bọn họ nói thì thứ quý giá đó là của Lạc Tiểu Xuyên. Lúc ấy chủ nhà đến cửa làm loạn lên định đuổi cả nhà họ đi, mẹ Lạc Tiểu Xuyên không còn cách nào khác mới lục đồ của Lạc Tiểu Xuyên ra đưa cho người ta. Đương nhiên mẹ cô ta cũng cho rằng Lạc Tiểu Xuyên nghèo túng nên không cho rằng đồ kia là thật, chỉ tìm cách để khất tiền thuê nhà. Nhưng lại không ngờ cục đá đó đủ cho bà ta mua được một căn phòng nhỏ.”
Dịch Phong Nghiêu cười châm chọc: “Sau khi trở về Lạc Tiểu Xuyên mới biết nên bắt mẹ cô ta phải mang đồ về.”
Đôi mắt Dịch Tân ngày càng tối lại, không hỏi gì mà chỉ hỏi anh ta: “Vì sao Lạc Tiểu Xuyên lại có thứ đồ quý như vậy?”
“Đương nhiên là được người khác đưa cho, nhưng mà người bình thường sao lại tặng đồ quý giá như vậy?” Dịch Phong Nghiêu nói: “Cho nên tôi mới cho người đi điều tra chuỗi vòng ngọc bích đó. Sau đó, biết gì không? Năm ngoái, chuỗi ngọc bích đó được bán đi từ một cửa tiệm ở thành phố A.”
Ánh mắt Dịch Tân trở nên căng thẳng: “Bán cho ai?”
“Cậu chủ của nhà họ Thẩm, Thẩm Ngôn.”