Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Tân Hoành vừa đi được vài bước, thì hai vị khách khác vốn dĩ đang yên lặng uống cà phê đột nhiên đứng dậy, thân hình mạnh mẽ, hơi thở rét lạnh và nguy hiểm. Tân Hoành nhìn qua, cảm thấy không ổn nên nhanh chóng thò tay vào túi, mò mẫm điện thoại rồi ấn gọi.
Bây giờ, để phòng chuyện không may cô có hai người đi theo, lái xe và vệ sĩ, cũng đã cài đặt sẵn cuộc gọi, chỉ cần cô ấn nút thì hai người họ sẽ vào ngay. Tân Hoành không quay đầu lại, chỉ ung dung tiếp tục đi ra ngoài, bước chân cũng không nhanh không chậm, không dám lộ ra chút sơ hở, chỉ có thể giả bộ như không phát hiện ra điều gì.
Không ngoài dự kiến, còn chưa đến cửa thì hai người đó đã nhanh chóng bước đến, thân hình nhanh chóng chặn cô lại. Hai người đàn ông trước mặt mặc đồ bình thường, như thể khách đến uống cà phê, nhưng vẻ đề phòng trên gương mặt và hơi thở đầy sát khí trên người thì không thể xem nhẹ, chắc chắn không phải người bình thường.
Tân Hoành bình thản nhìn bọn họ. Hai người cũng không có gì khác lạ, chỉ ngăn cô lại. Tân Hoành cẩn thận nhìn về phía sau bọn họ, ngoài cửa quán cà phê, mãi không thấy lái xe và vệ sĩ tiến vào. Trong lòng cô thoáng giật mình, nhất thời thầm kêu hỏng rồi.
Còn chưa kịp phản ứng đã có một tiếng cười tàn nhẫn nguy hiểm vang lên ở phía sau, không chút do dự đâm vào màng nhĩ cô: “Tân Hoành, đã lâu không gặp.”
Tân Hoành chỉ cảm thấy trái tim lập tức lạnh lẽo, nháy mắt trở nên cứng nhắc, hơi thở cũng trở nên ngưng trệ khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn. Nghe thấy giọng nói điên cuồng và âm hiểm này, cô không cần quay đầu lại cũng biết lại là Mạc Tương Đằng!
Tân Hoành đứng bất động, nhưng tiếng bước chân nguy hiểm đó cũng không chịu sự khống chế của cô mà cứ thế tàn nhẫn bước lại gần, cùng với đó là một tiếng cười nhạo: “Không cần đợi nữa, ở đây không có tín hiệu đâu.”
Tân Hoành cảm thấy cả người như rơi xuống đáy vực. Không có tín hiệu… Vậy là cú điện thoại cầu cứu vừa rồi không hề được gọi đi. Tân Hoành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người lại, quả nhiên không ngoài dự đoán, đối mặt với cô là gương mặt âm hiểm và điên cuồng của Mạc Tương Đằng.
Chỉ là bây giờ Mạc Tương Đằng không để cho cô bất cứ cơ hội nào nói chuyện kéo dài thời gian. Tân Hoành vừa quay đầu lại, tay trái của anh ta đã vươn ra nhanh chóng đánh mạnh lên cổ cô. Tân Hoành đau đớn cứ thế nhắm mắt lại ngất đi.
***
Trong phòng hội nghị lớn, vị trí chiếc bàn chính giữa phòng được thay bằng một chiếc ghế dựa nhỏ, khiến cả không gian trở nên trống trải và vô cùng nghiêm trang. Trong phòng, những người đàn ông mặc tây trang tối màu đứng kề sát vai nhau, ai nấy đều có khuôn mặt lạnh lẽo, thân hình thẳng tắp như thanh gỗ đứng canh gác ở đó.
Người bị canh gác là kẻ bị trói trên ghế. Người đó cúi thấp đầu, cả người như đã mất hết sức lực, nồng nặc mùi máu, liếc mắt cũng có thể thấy đã bị tra tấn rất dã man. Lúc này, tuy đã không còn tra tấn nữa nhưng sát khí nồng đậm trong không gian như thể sự bình yên trước cơn bão, càng khiến người ta sợ đến mức hít thở không thông.
Bỗng nhiên, từ cửa vang lên tiếng giày da vững vàng giẫm lên mặt đá, tiếng bước chân ngày càng gần, những người đang canh gác trong phòng lập tức hướng về phía cửa, đồng loạt thể hiện sự kính trọng. Cánh cửa mở ra, một người đàn ông quyến rũ xuất hiện.
Ngay lập tức, trong phòng họp trống trải vang lên tiếng chào đồng nhất và mạnh mẽ: “Tân thiếu.”
Người vừa đến chính là Dịch Tân, lúc này đôi mắt đen tối của anh đang đảo quanh phòng, sau đó nhìn về phía người đang suy yếu ở giữa phòng, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn.
Người đang hấp hối ở giữa phòng kia không biết vì tiếng đồng thanh làm giật mình hay vì nội dung của tiếng nói ấy mà chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như ác quỷ của Dịch Tân. Thoáng chốc, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng của anh ta co lại, cả người thoáng rùng mình, không tự chủ được mà run rẩy: “Tân, Tân thiếu…”
“Tốt, cậu vẫn biết tôi là ai.” Dịch Tân cười, sự lạnh lẽo tàn nhẫn trong mắt càng rõ rệt, từng bước lại gần, mang theo sự áp bách khiến người ta sợ hãi: “Nói, cậu là người của ai? Tân Hạo? Hay là…”
Đôi mắt hoảng sợ đối diện với đôi mắt của Dịch Tân càng rúm ró tuyệt vọng hơn, nhưng chỉ có thể đối mặt. Vì không có sự cho phép của người nọ thì không có quyền tránh né! Đôi mắt đen tối của Dịch Tân nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt kia, lại híp mắt cười: “Hay là L?”
Anh vừa nói xong thì hơi thở của người đối diện đột nhiên trở nên nặng nề, như thể thoáng ngừng lại. Sau đó sợ hãi vẫn là sợ hãi, nhìn thẳng vào Dịch Tân.
Bờ môi mỏng của Dịch Tân nở một nụ cười trào phúng: "Xem ra đúng rồi."
Gương mặt đầy máu của người đàn ông ngồi trên ghế lúc này dù có chằng chịt vết máu cũng trở nên tái nhợt, sự xen kẽ của sắc hồng và sắc trắng càng thể hiện sự sợ hãi một cách chói mắt. Đồng tử anh ta mở lớn, hô hấp dồn dập.
Dịch Tân chỉ thờ ơ nhìn qua rồi xoay người bỏ đi. Tiếng giày da lạnh lẽo gõ lên sàn đá cẩm thạch như tiếng gõ của thẩm phán trên tòa. Người đàn ông đang hoảng sợ kia cuối cùng cũng trở nên kích động, kinh hoàng quay về phía Dịch Tân mà hét lên: “Tân thiếu, xin tha mạng!”
Bước chân của Dịch Tân không hề chậm lại, giống y như lúc anh đến, cho đến khi rời đi anh cũng chỉ nói hai câu.
Không có một mệnh lệnh nào được truyền đạt, nhưng khi thân thể anh vừa biến mất khỏi cửa phòng, trong phòng hội nghị lập tức vang lên một tiếng súng, tuy là súng giảm thanh nhưng âm thanh đó vẫn khiến người khác sợ run người như thường.
Ngay sau đó vang lên tiếng ‘ầm’ nặng nề, một thân thể rơi xuống nền đá cứng nhắc vang lên âm thanh như hủy diệt. Trên nền đá trơn bóng, một vũng máu tươi chói mất chậm rãi lan tràn.