Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Tân Hoành nghe chỉ thấy trong lòng ngọt ngào, ánh mắt cũng như giăng kín sương mù. Cứ thế, chuyện không vui nho nhỏ giữa hai người đã bị Dịch Tân dụ dỗ Tân Hoành như thế mà biến thành mây khói.
Buổi chiều, Dịch Tân ra ngoài, Tân Hoành nhớ đến chuyện hôm qua cô đang yên ổn ở nhà, Dịch Tân một mực gọi cô ra ngoài, sau đó mới xảy ra một loạt chuyện không vui, không nhịn được còn thấy sợ hãi nên có phần oán hận nói với anh: “Không cần biết anh muốn gì, cũng không được quấy rầy em nữa, bây giờ người nào có trèo tường, người nào yêu đương vụng trộm thì em cũng không có hứng thú.”
Dịch Tân nghe xong chỉ cười khẽ, hôn lên mặt cô rồi dịu dàng nói: “Được, em ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Tân Hoành gật đầu.
Sau khi Dịch Tân ra ngoài, Nguyên Thâm lập tức đến đón: “Tân thiếu.”
Trên mặt Dịch Tân không còn vẻ trêu đùa như khi đối mặt với Tân Hoành, mà trở nên nghiêm nghị, có phần thâm trầm hỏi Nguyên Thâm: “Bắt được chưa?”
Nguyên Thâm gật đầu, vâng dạ.
“Khai gì rồi?” Ánh mắt Dịch Tân rét lạnh.
“Anh ta không chịu nói gì.”
Dịch Tân nghe thế thì khóe môi cong lên nụ cười rét lạnh, lên xe, động tác mạnh mẽ: “Tôi tự đi.”
Nguyên Thâm lập tức vòng qua xe ngồi vào ghế lái.
Tân Hoành ngồi một lát mới nhớ tới cầm lấy điện thoại, khởi động máy, một tin nhắn lập tức hiện ra. Hóa ra là của Dịch Tân, nhưng mà thời gian là… tối qua, sau khi cô tắt máy: Anh chờ em, lúc nào em đau lòng thì em nói với anh một tiếng nhé?
Cô nhìn thấy mà đau lòng, tưởng tượng ra tâm tình Dịch Tân khi soạn tin nhắn ấy, còn cả tâm tình anh khi đứng chờ cô. Chắc hẳn là rất đau lòng và thất vọng. Chẳng qua chỉ là một câu nói nhảm của cô nhưng anh lại cho là thật, còn đứng chờ ngoài cửa. Nhưng không ngờ là cô đã sớm tắt máy, hoàn toàn không đọc được.
Cô bắt đầu giải thích được sự nóng giận sáng nay của anh, còn cả những lời lẽ kỳ quái đó: Cái gì, Tân Hoành mà không thích anh nữa thì phải làm sao bây giờ? Khi đó cô nghe còn nghĩ, cô nói không thích anh nữa lúc này? Bây giờ mới hiểu, anh cứ chờ ở một đầu, đầu bên kia là cô, anh cứ chờ cô, cầu xin cô quan tâm đến anh, còn cô thì không thèm để ý đến.
Đến tận sáng, vì đói bụng mới không thể không xuất hiện. Anh hiểu lầm côm hiểu lầm là cô không đau lòng, sau đó mới có vẻ không khống chế được mà ném cô lên giường. Nhưng may mà sau cơn mưa trời lại sáng, rốt cuộc bọn họ cũng làm lành.
Tân Hoành nghĩ đến đây thì mỉm cười, lại nghĩ nên trả lời tin nhắn của Dịch Tân, nói với anh rằng anh suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng còn chưa kịp thực hiện thì đã có điện thoại gọi đến.
Lạc Tiểu Xuyên.
Cô ta vẫn còn xuất hiện ư? Cô còn tưởng rằng, cô ta đã sớm bỏ chạy rồi! Tân Hoành cười lạnh lùng, không do dự ấn nghe máy.
“Tân Hoành, rất xin lỗi.” Tính giác ngộ của Lạc Tiểu Xuyên khá cao, điện thoại vừa kết nối đã lên tiếng giải thích, cho dù không có thành ý mấy nhưng thái độ vẫn khá tốt.
Tân Hoành nghe thế chỉ cười nhạt: “Thực sự cảm thấy rất có lỗi mà cô còn dám xuất hiện nữa à?”
Lạc Tiểu Xuyên thì thoáng dừng lại, sau đó lại đột nhiên bật cười: “Nhất định cô cho rằng tôi muốn lừa gạt cô, tôi đã làm tổn thương đến cô, cho nên nếu tôi thật sự cảm thấy áy náy thì không nên xuất hiện và nói với cô những lời vô nghĩa này nữa, mà nên lập tức rời khỏi đây, cũng để cô không thấy phiền nữa đúng không?”
Tân Hoành hừ khẽ: “Cô cũng biết à. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tân Hoành, rất xin lỗi, là thật lòng đấy. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho biết, trước đó mẹ tôi cũng không nói thật với tôi, bà ấy thề son sắt trước mặt tôi rằng cô là em gái tôi, nên tôi mới có thể xuất hiện trước mặt cô cùng với bà ấy.”
“Nhất định cô sẽ cảm thấy tôi mở miệng nói cái gì cũng đươc, dù sao cũng không có lương tâm. Nhưng thực sự là mặc dù mẹ tôi nói cho tôi biết cô có quan hệ với chúng tôi, tôi cũng không muốn để cho cô biết, không muốn phá hoại cuộc sống hiện tại của cô, tôi cũng đã phản đối. Nếu không thì cô nghĩ rằng tại sao mẹ tôi lại đến bệnh viện, đến quán cà phê làm loạn?”
Ban đầu Tân Hoành còn lạnh nhạt mà nghe, đến lúc này trong lòng lại dâng lên một hồi cảm xúc không rõ. Cô vẫn luôn khinh thường ba mẹ Lạc Tiểu Xuyên, cảm thấy người làm ba mẹ này quá… Không có lương tâm! Con gái của chính mình mà cũng có thể hại thành như thế!
Nhưng cô không ngờ áp lực mà Lạc Tiểu Xuyên phải chịu là do bảo vệ cô. Nghĩ đến đây, trong lòng Tân Hoành hơi cảm động, nói chuyện cũng ôn hòa hơn nhiều: “Vậy cuối cùng tại sao lại đồng ý?”
Lạc Tiểu Xuyên cười giễu, càng không khỏi than nhẹ: “Muốn đến xem lý do khiến tôi đồng ý không?”
Tân Hoành nghe thế chỉ thấy trong lòng nổi lên dự cảm kỳ quái, giọng nói cũng có chút bất ổn: “Lý do gì?”
“Đến bệnh viện đi.”
Lạc Tiểu Xuyên gửi địa chỉ bệnh viện cho cô, điều này càng khiến trong lòng Tân Hoành cảm thấy không ổn. Cô vẫn khinh bỉ hành động lừa gạt hèn hạ của mẹ con Lạc Tiểu Xuyên, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn có một chút tán thưởng đối với Lạc Tiêu Xuyên.
Thẳng thắn mà nói ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Tân Hoành vẫn hy vọng Lạc Tiểu Xuyên có thể giải thích với cô. Cho nên Tân Hoành lấy đồ rồi bảo lái xe đưa cô đến bệnh viện mà Lạc Tiểu Xuyên nói.
Hoàn toàn không giống với bệnh viện của nhà họ Phong, các thiết bị ở nơi này rất cũ kỹ, mặt tường loang lổ những vết ố, còn có cả dấu vết bong tróc. Những bệnh nhân đến đây khám bệnh cũng không có vẻ vung tiền như rác như những người đến bệnh viện nhà họ Phong.
Ở đại sảnh dưới lầu một, Tân Hoành nhìn thấy Lạc Tiểu Xuyên, sắc mặt cô ta hơi xanh xao, đôi mắt trũng xuống, vừa nhìn đã biết là do thiếu ngủ, nhìn thấy Tân Hoành, cô ta mỉm cười không nói nhiều mà dẫn cô lên tầng ba. Trong lòng Tân Hoành cảm thấy kỳ quái nhưng cũng chỉ im lặng đi theo, sau đó Lạc Tiểu Xuyên dẫn cô đến ‘phòng lọc máu’.