Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 336: Chuyện cũ (5)




Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ

Đôi mắt sâu hút của Dịch Tân nhìn cô, ánh mắt sâu như một chiếc giếng cổ, không nhìn ra chút dấu vết gì. Cô không nghĩ nhiều mà nói tiếp: “Từ nhỏ em đã chứng kiến sự tổn thương và xua đuổi của ba và mẹ, thật ra trong thâm tâm em không hề tồn tại quan niệm tình yêu duy nhất, dù sao sự phản bội trong hôn nhân cũng nhiều như vậy, thậm chí em còn cảm thấy toàn tâm toàn ý là một yêu cầu xa vời.”

Tân Hoành nói xong lại khẽ nhíu mày: “Anh biết không, không phải em chủ động trong mối quan hệ đó, từ khi em còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói rằng sau này em sẽ lấy Thẩm Ngôn, em cũng chỉ yên lặng chấp nhận sự thật đó. Thậm chí, khi đó em biết Thẩm Ngôn không hề đặt hết tâm tư vào em, nhưng em cũng tự nói với chính mình, đàn ông trên đời này làm gì có ai không có một hai đóa mây trôi? Trong hôn nhân làm gì có người phụ nữ nào không gặp phải một hai đóa hoa dại?”

“Nhưng mà,” Tân Hoành cười tự giễu, lắc đầu cười khổ: “Em không thể chấp nhận được đóa hoa dại đó lại là Tân Giác.”

“Bản thân em ghét Tân Giác, làm chị em với cô ta là chuyện không còn cách nào khác, em không khống chế được, nhưng nếu đến cả hôn nhân của em mà cô ta cũng chen chân vào thì em hoàn toàn không chấp nhận được.” Khi Tân Hoành nói từ ‘hoàn toàn’, hiếm khi sắc mặt cô lại trở nên quyết liệt như vậy.

Dịch Tân chỉ lẳng lặng nhìn cô vẻ đăm chiêu. Tân Hoành lại cười: “Cho nên em không hề cho rằng việc em giải trừ hôn ước sẽ gây tổn thương cho anh ta. Mà sự thật cũng đã chứng minh, em rời khỏi đó chưa đến ba tháng, anh ta đã kết hôn với Tân Giác.”

“Sau này em thường nghĩ, nói không chừng em đã giúp Thẩm Ngôn một tay, vốn dĩ anh ra vẫn không xác định được ở giữa em và Tân Giác. Em tự lựa chọn bỏ đi, thực ra lại giúp anh ta đỡ đau đầu.”

Tân Hoành nói xong mới để ý thấy Dịch Tân vẫn chăm chú nhìn cô, không hề có phản ứng gì, cô không nén nổi hoài nghi, cẩn thận dò hỏi anh: “Đang nghĩ gì thế?”

Dịch Tân thản nhiên dùng ánh mắt thông suốt nhìn cô: “Đang nghĩ, em quả nhiên là sinh ra để thuộc về anh.”

“…” Khóe miệng Tân Hoành giật giật, có chút cứng ngắc nhìn anh: “Anh đang khoe khoang đấy à?”

Dịch Tân hứng thú cười: “Khoe khoang? Khoe cái gì?”

Tân Hoành vừa nói vừa xoa cổ tay: “Hôn ước hai mươi năm cũng không bằng gặp anh hai tháng.”

Dịch Tân nghe thế thì thoáng trầm ngâm rồi gật đầu: “Ừm, tổng kết của em được đấy, cho nên chính em cũng thừa nhận đúng không?”

Anh nói xong, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve thân thể mềm mại của cô, cười nói: “Em trời sinh đã là người của anh rồi.”

Động tác trêu đùa của anh khiến cô rụt người lại, không nhịn được ai oán: “Cái gì mà trời sinh? Nói cứ như hợp tình hợp lý lắm ấy, còn không phải là anh dùng thủ đoạn không đứng đắn ép cưới em sao?”

Dịch Tân nhếch môi cười, ôm lấy cô chuyển mình một cái nằm lên trên người cô, cúi đầu, yêu thương vuốt đầu cô, nói: “Nếu không nhanh thì với tính cách do do dự dự của em, anh có thể lấy được em không?”

“Giờ này anh có thể ôm lấy em thế này không?” An nói xong thì cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, vòng qua cổ cô rồi đến trước ngực.

Cô cứng miệng, trong lòng có phần đồng tình với lời anh nói. Tính tình cô không nóng không lạnh, còn Dịch Tân thì không hợp chút nào với mong muốn ban đầu của cô, thời gian càng lâu sẽ chỉ khiến cô càng thêm chán ghét và bài xích anh hơn mà thôi.

Trong lòng cô rung động, lại nghe thấy anh đang thì thầm trước ngực cô, như thể than thở lại có phần bất đắc dĩ: “Bỏ qua chuyện cuối cùng liệu em có chấp nhận anh hay không, chỉ riêng việc em lùi bước, do dự và không tín nhiệm đã khiến anh phát điên rồi.”

“Yên mà như thế sẽ chỉ khiến hành động của người đàn ông càng nhìn càng thấy không hợp đạo lý, trái lại còn khiến em càng kéo em xa hơn. Nếu đi đến bước đường này mà còn có thể ở bên nhau thì mới là chuyện lạ.”

Anh vừa hôn vừa u oán cảm khái bằng giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng bỏng của anh phun lên thân thể cô, thân thể anh thì không ngừng căng chặt lại. Thân thể phản ứng nhanh hơn lý trí, mà lời anh nói lại tác động rất lớn đến cô, khiến đầu óc cô chưa kịp hiểu hết thì đã bị anh làm cho xụi lơ trên giường.

Bàn tay nhỏ vô lực quấn lấy eo anh, đến khi phần hông eo dưới bàn tay cô khẽ nhúc nhích, cô mới giật mình định lên tiếng nhưng đã muộn mất rồi. Thân thể nóng bỏng mạnh mẽ đâm thẳng vào khiến cô đau đớn kêu lên. Anh khẽ than, con người nóng bỏng như tạc lên người cô.

Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, nên mặt không nén được đỏ lên, giận dữ: “Vừa mới nói với anh…”

Bảo anh kiềm chế một chút, anh rất thoải mái đồng ý, nhưng mới nói được mấy câu đã lộ nguyên hình rồi. Cô nhớ lại, không nhịn được mà đấm mấy cái lên ngực anh. Cô không dùng mấy sức lực, nhưng sự thẹn thùng trên mặt lại khiến anh vừa thương vừa gấp.

Không kìm được, anh mạnh mẽ động hai lần, rồi cầm lấy nắm tay nhỏ của cô, hôn lên môi cô, đôi mắt mê hoặc vẫn chăm chú nhìn cô, dỗ dành: “Được rồi, anh nhẹ một chút.”

Anh khàn giọng dỗ dành cô. Hoàn toàn là dỗ dành cô! Nhưng cô bị anh kích thích làm đầu óc trở nên mơ hồ. Hơn nữa anh chăm chú nhìn cô như vậy càng làm cả người cô nóng lên, trong lòng xấu hổ rút tay ra, chậm rãi thay đổi tư thế nâng người lên, ôm chặt lấy vai anh.

Vốn muốn né tránh ánh mắt anh nhưng vì động tác này khiến cơ thể cô càng sát về phía anh, nhất thời hai cơ thể quấn quýt lấy nhau càng thêm sâu sắc. Cô chỉ nghe thấy anh khẽ gầm lên một tiếng bên tai cô, sau đó đã bị anh ôm lấy rơi vào cuộc vui.

Đến khi người đàn ông thỏa mãn thì đã qua giữa trưa. Tân Hoành bị người đàn ông kia ôm trong ngực mới nghỉ ngơi được một lát đã bị thúc giục rời giường. Cả người cô mỏi nhừ, không nhịn được đẩy vai anh lên án: “Anh làm em mệt, còn không cho em ngủ.”

Anh cười rất yêu nghiệt nhưng không để cô thỏa ý nguyện mà bế thốc cô từ trong chăn lên, ôm ấp cô đi vào phòng tắm, hơn nữa còn rất hiên ngang: “Không phải mới sáng sớm đã đói rồi sao?”