Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Nhưng mà dù sao tình tình Tân Giác cũng ngoan cố, đã rơi vào tay Dịch Tân rồi, mạng đã treo lơ lửng rồi mà vẫn muốn vùng vẫy muốn nói. Chỉ tiếc là giọng nói phát ra khàn khàn, có vùng vẫy hơn nữa cũng không phát ra được âm thanh nào, sắc mặt cũng dần dần tím tái.
Tân Hạo thấy thế thì tiến lên mấy bước, túm lấy tay Dịch Tân: “Dừng tay!”
Dịch Tân cười lạnh, tay trái vung lên. Bàn tay phải đám bóp cổ Tân Giác như muốn tăng thêm sức lực. Nếu như thế, chỉ sợ Tân Giác không chết cũng tàn phế. Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, bên tai lại vang lên tiếng cười khẩy, không ngoan cố như Tân Giác, không táo bạo như Tân Hạo, nhưng thật sự khiến anh không thể tiếp tục ra tay.
“Để cô ta nói.”
Tân Hoành ở bên cạnh bình thản nhìn, nhìn Tân Giác vùng vẫy, nhìn Dịch Tân tàn bạo. Vốn dĩ cô là một người thận trọng, lúc này trong lòng đã lờ mờ có một dự cảm xấu nhất. Cô cũng chỉ trông mong rằng trực giác của cô sai rồi.
Dịch Tân nghe thấy tiếng cô, chỉ bốn chữ mà bàn tay anh đã theo bản năng buông lỏng. Tân Giác vẫn còn ở trong tay anh, nhưng đã có thể há miệng hít không khí.
Dịch Tân quay đầu nhìn về phía Tân Hoành, thấy sự bình thản trên mặt cô, cô lẳng lặng nhìn anh con ngươi trong trẻo như không có một gợn sóng nào. Cô thấy Dịch Tân không động đậy thì lặp lại một lần nữa: “Để cô ta nói.”
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. Trong lòng Dịch Tân trầm xuống, bắt đầu cảm thấy đau đớn. Anh buông tay ra, cả người Tân Giác mềm nhũn, ngã vào lòng Tân Hạo.
Dù sao cũng là đứa con gái đã toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc suốt hai mươi năm, lúc này nhìn thấy mặt mày cô ta đỏ lên, nằm trong lòng mình tham lam hít không khí, trong lòng Tân Hạo vừa đau vừa hận, kiềm chế nhìn Dịch Tân một cái, rồi thất vọng nhìn về phía Tân Hoành. Cuối cùng lại nén giận nhìn Tân Giác, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Lúc này, Tân Giác hơi hồi tỉnh lại, nhưng cũng như thể không có chút nào kinh sợ, có lẽ kết cục vừa rồi của Hạ Noãn Tâm đã thật sự kích động cô ta. Như thể cho dù bị bóp chết, cô ta cũng không muốn tha cho Tân Hoành. Sức mạnh của thù hận thật sự không thể bỏ qua.
Cô ta đối mặt với Tân Hạo, bình tĩnh lắc đầu. Đúng dậy, lại một lần nữa nhìn thẳng vào Tân Hoành. Tân Hoành vốn đã thấp hơn Tân Giác nửa cái đầu, hơn nữa cô ta còn đi đôi giày phải trên 14cm, lúc này hai người đứng đối mặt nhau, nhìn khí thế cũng thấy Tân Giác hơn hẳn Tân Hoành.
Tân Giác từ trên cao nhìn xuống Tân Hoành, như thể cô ta có thể nắm giữ được sự sống chết của Tân Hoành cũng như hạnh phúc và sự bất hạnh của cô, cô ta cười tàn nhẫn với Tân Hoành: “Muốn biết không, chị gái?”
Tân Hoành bình thản nhìn cô ta. Lúc này, sắc mặt Dịch Tân đã mất tinh thần thấy rõ, trong lòng từ từ trở nên suy sụp.
Bởi vì Tân Giác? Không, không phải, Tân Giác chẳng là cái gì, nếu anh muốn xử lý cô ta thì dễ dàng chẳng khác nào bóp chết một con kiến! Ai dám ngăn cản anh, anh đều có thể giết người đó! Tân Hạo cũng không ngoại lệ. Nhưng mà lại là Tân Hoành, Tân Hoành… thì không được.
Anh có dự cảm không tốt, đúng vậy, bây giờ không thể làm gì, chỉ có thể cảm thấy dự cảm đó ngày càng trở nên chân thật. Anh ghét cảm giác bất lực này, cảm giác này chỉ xuất hiện khi đối mặt với người con gái anh yêu nhất. Nhưng mà, vì yêu nhất nên anh mới không thể làm được gì.
Chỉ có thể ở một bên nhìn mọi chuyện, có thể còn thuận tiện suy nghĩ xem, lát nữa phải làm thế nào.
Tân Hạo liên tiếp gặp phải chuyện bị vợ phản bội, con gái lớn sa đọa, con gái út ngỗ nghịch, sắc mặt ông ta xanh mét, ánh mắt tối sầm, ông ta nhắm mắt lại, không muốn nhúng tay vào nữa.
Cái gì tới rồi cũng phải tới.
Tân Giác nhìn Tân Hoành cười âm u: “Có phải đã đoán ra rồi không, chị gái thông minh của em?”
Tân Hoành chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
Tân Giác liếc mắt cao ngạo nhìn qua Dịch Tân rồi quay lại đối mặt với Tân Hoành: “Đúng rồi, chính là người chồng tốt của chị đấy.”
“Là Dịch Tân đã sai ba làm giả thân thế của chị.”
***
Dịch Phong Nghiêu đến tìm Dịch Tân, vừa đến cửa, quản gia đã nghe tiếng chạy bước nhỏ từ trong biệt thự ra. Dịch Phong Nghiêu thấy thế cười trêu chọc: “A, Dịch Tân chỉnh chu lại nề nếp trong nhà rồi à? Nghi lễ tiếp khách của các người đúng là càng ngày càng tốt, còn nhiệt tình ra tận cửa đón khách cơ à?”
Vẻ mặt quản gia sốt ruột, muốn nói thì Dịch Phong Nghiêu lại làm như không thấy, còn không cho ông ấy cơ hội lên tiếng: “Đối với tôi thì không cần, chúng ta dù sao cũng coi như người nhà, tôi tự đi vào là được rồi.”
Nói xong đã muốn vượt qua quản gia, thực sự định tự mình đi vào. Quản gia cuống lên, vội vàng chặn trước mặt Dịch Phong Nghiêu ngăn anh ta lại: “Ôi ôi ôi, Nghiêu thiếu gia, đừng, vẫn phải mời cậu về đi!”
Dịch Phong Nghiêu nghe thế thì đôi mắt đen sáng lên, khoanh tay nhìn quản gia: “Thế này là chú không đúng rồi, tôi từ xa đến dù sao cũng là khách, chú không ra cửa đón thì thôi, nhưng cũng không thể đuổi khách thế chứ. Dịch Tân cũng thật là, tìm người thì không thấy người, gọi điện cũng không nhấc máy. Tôi đã tự mình đến tận cửa rồi, anh ta còn không cho vào. Cái này nhìn kiểu gì cũng có phần qua cầu rút ván đấy nhé?”
“À…, lúc làm chuyện không có tình người thì đến tìm người ta, bây giờ thiên hạ thái bình rồi thì không tiếp luôn?” Dịch Phong Nghiêu nói xong một hồi, khiến quản gia á khẩu không trả lời được, lại vẫn không để cho anh ta đi vào, lúc này nét mặt già nua cũng đỏ lên.
Quản gia nhìn Dịch Phong Nghiêu, hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân đang tức giận.”
Dịch Phong Nghiêu nghe thế sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó lại cười ha ha: “Vậy, để cho anh ta bận đã, tôi không làm phiền nữa.”
Nói đùa à, Tân Hoành đang tức giận, tâm tình Dịch Tân có thể tốt được à? Tâm tình Dịch Tân không tốt, người nào động vào anh thì người đó chết! Làm sao có thể không có một chút hiểu biết nào như thế? Anh ta đâu phải Nguyên Thâm!
Quản gia làm như thật gật đầu với Dịch Phong Nghiêu, ý bảo anh ta đi nhanh đi. Nhưng mà Dịch Phong Nghiêu thấy trận thế này của quản gia, tính hóng hớt lại bị kích hoạt, lập tức kéo quản gia ra xa một chút, cười đen tối hỏi: “Sao bọn họ lại cãi nhau thế?”
Quản gia lắc đầu giải thích: “Không có, không có cãi nhau, hai người trở về từ bên ngoài, sắc mặt thiếu phu nhân đã không tốt rồi, đi lên cầu thang cũng giậm chân, thiếu gia muốn đỡ cô ấy lại bị cô ấy đẩy ra, sau đó hai người họ lên lầu rồi.”
Dịch Phong Nghiêu vừa nghe vừa gật đầu, lại hỏi tiếp: “Lên lầu rồi à? Thế sao chú biết bọn họ cãi nhau, thế không phải quá vội vàng à?”
Sắc mặt quản gia cứng đờ: “Bời vì thiếu phu nhân nhốt thiếu gia ở ngoài cửa phòng.”
Dịch Phong Nghiêu: “…”
Tân Hoành, cuối cùng cô cũng khiến anh ta hãnh diện rồi!