Edit: TranGemy
Tân Hoành nhìn ông ta, cười lạnh: “Ông nói tôi hèn hạ, chẳng lẽ ông cũng không dối trá à?”
Tân Hoành nói xong, hai ngón tay đặt lên tài liệu trên mặt bàn: “Di chúc? Cổ phần, bất động sản còn cả tiền gửi ngân hàng, ít nhất cũng chỉ chiếm 80% tài sản của ông thôi đúng không? Đối với đứa con gái Tân Hoành này, ông chưa từng nuôi nấng, đương nhiên cũng chưa từng có chờ mong gì, không có kỳ vọng gì thì sao có thể vì tôi không tốt mà tức giận được? Cũng giống như trước kia, chẳng lẽ ông chưa từng biết Dịch Tân ư? Trước đây, chẳng lẽ ông cho rằng tôi là một món đồ chơi thấp hèn để cho anh ấy tùy tiện dẫm đạp sao? Nếu đã vậy, có nghĩa là ông cũng đã chấp nhận để tôi bị anh ấy hủy hoại, vậy bây giờ sao ông có thể vì thấy tôi không tốt mà định cho tôi cái gì? Thậm chí còn là 80% tài sản của Tân gia.”
Tân Hoành nói rồi lắc đầu: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Cho tôi, là bởi vì ông không biết nên đưa cho ai mà thôi đúng không?”
“Mấy thứ này, vốn dĩ là cho Tân Giác và Hạ Noãn Tâm nhỉ? Có điều, không phải Hạ Noãn Tâm phản bội ông sao? Nếu tôi là ông, tiếp tục yêu, tiếp tục chiều chuộng ít ra còn có chút khí phách. Trước giờ chỉ thấy muốn tiền mà không được, chứ chưa thấy ai được trả tiền lại không cần! Cho nên, ông mới đến tìm Tân Hoành tôi đây, nghĩ là Tân Hoành thấy ba sẽ quay đầu, nhận sai, ngoan ngoãn tiếp tục phụ thuộc vào Tân gia.”
Tân Hoành nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi: “Đúng rồi, ba, tôi gọi ông là ba 20 năm, mà ông lại chẳng hiểu tôi chút nào. Tôi không phải Hạ Noãn Tâm, ông có cho tôi nhiều tiền hơn nữa cũng không thể cướp đi cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Tân Hạo nghe thế, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên thâm trầm khó đoán, cảm xúc trong mắt ngày càng không rõ ràng, đến khi nghe Tân Hoành nói xong câu cuối cùng mới cười lạnh một tiếng: “Cuộc sống mà mày muốn, chính là đi theo thằng đàn ông này, cùng đê tiện, cùng thủ đoạn độc ác, cùng âm mưu, sau đó cùng xuống địa ngục vạn kiếp bất phục à?”
Tân Hoành biến sắc, còn chưa lên tiếng, Tân Hạo đã tiếp tục chỉ trích: “Tao còn cho rằng, dù mày có bướng bỉnh lì lợm nhưng ít ra nhân phẩm cũng không xấu. Nhưng hôm nay mày lại có thể làm được việc này, mày cho là Du Thận Khanh ở dưới cửu tuyền mà biết sẽ không thất vọng đối với mày à?”
“Không muốn nói với tao, kẻ bày mưu chính là mày. Đúng, chính là người giăng bẫy Hạ Noãn Tâm, khiến Hạ Noãn làm ra chuyện dơ bẩn không chịu nổi như thế, nhưng mà mày thì sao? Tân Hoành? Tần Lâm là thầy giáo của mày và Tân Giác, để đạt được mục đích, thế mà mày lại đi xui chính thầy giáo đi quyến rũ mẹ kế của mày, loại chuyện hạ lưu như vậy mà sao mày có thể làm được?”
Tân Hoành hơi há miệng, á khẩu không nói được gì. Người ngoại tình với Hạ Noãn Tâm mà cô vừa nhìn thấy, chính là gương mặt có hơi nữ tính vừa xuất hiện trên màn hình đúng là Tần Lâm, chính là thầy giáo trung học dạy kèm ở nhà cho cô và Tân Giác.
Thậm chí lúc trước, Dịch Tân cố ý để máy ghi hình nghiêng đi làm cô không nhìn thấy người đàn ông trần truồng mây mưa với Hạ Noãn Tâm là ai, đến là nam hay là nữ còn không biết! Sao cô lại có thể xui Tần Lâm yêu đương vụng trộm với Hạ Noãn Tâm?
Hơn nữa, trước kia cô cũng chẳng thân thiết gì với Tần Lâm, người giáo viên dạy kèm này, nói thì là dạy cho cô và Tân Giác thì không bằng nói là giáo viên của Tân Giác đi, cùng lắm Tân Hoành chỉ là một bạn đọc ngồi cùng thôi, nếu không phải hôm nay nhìn thấy thì cô hầu như không nhớ rằng trong đời cô từng có một người như vậy xuất hiện!
Tân Hoành cảm thấy cực kỳ buồn cười, có khi nào một ngày nào đó Hạ Noãn Tâm chém người, Tân Hạo cũng sẽ chỉ trích cô: Vì sao mày lại đưa dao cho Hạ Noãn Tâm?
Cho dù người có mắt cũng có thể thấy là Tân Hoành cô có muốn cũng không đưa dao cho bà ta được!
Tân Hoành hít sâu một hơi: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! “Người ta tình nguyện tình chàng ý thiếp, dựa vào đâu mà ông nhất định cho rằng tôi tìm người đàn ông đó đến chứ? Ông dựa vào đâu mà cho rằng tôi phải tìm đàn ông cho bà ta, bà ta còn cần à? Nếu tôi thật sự thần thông như vậy, tôi đã sớm nhét cho bà ta tám người mười người rồi, để cho bà ta sảng khoái hưởng thụ, còn để cho bà ta hung hăng cướp chồng của mẹ tôi như vậy à?”
Tân Hạo gườm gườm nhìn Tân Hoành, sắc mặt đau lòng thất vọng, cuối cùng lắc đầu, cố gắng ổn định thân thể: “Mày đúng là…”
Tân Hoành nhìn thẳng ông ta, cô đang chờ xem lần này ba cô sẽ định cho cô cái tội gì! Cô không sợ. Nếu ông ta dám nói thì cô cũng dám nghe! Có điều, cô còn chưa kịp nghe, Tân Hạo cũng chưa mở miệng thì đã bị một tiếng nói sắc nhọn thê lương cắt ngang câu chuyện của bọn họ: “Tân Hoành, quả nhiên là mày!”
Tân Hoành quay đầu nhìn theo tiếng nói đó thì thấy cửa phòng đã bị đẩy ra, Tân Giác đang đỡ Hạ Noãn Tâm đứng ở cửa.
Lúc này, Hạ Noãn Tâm như biến thành một người khác, không còn dáng vẻ gọn gàng cao quý trước kia, tóc xõa tung rối loạn, vẻ mặt thê thảm chật vật, chỉ là ánh mắt kia lại chứa đầy thù hận, nhìn cô chằm chằm, như thể muốn phanh thây cô ra.
Bà ta vừa gầm lên vừa bước từng bước tới đó, không để ý đến bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, chỉ dồn hết sức bước từng bước chậm rãi tới, thậm chí từng bước chân của bà ta còn không ngừng run rẩy. Bà ta chỉ vào Tân Hoành: “Là mày, quả nhiên là mày, đầu tiên hủy hoại danh dự của tao, sau đó còn lừa tao.”
“Tám năm trước, đứa trẻ hơn mười tuổi mà đã có lòng dạ như vậy, mày chỉ chờ đến ngày này thôi đúng không?” Hai mắt Hạ Noãn Tâm đỏ lừ nhìn Tân Hoành chằm chằm, từng bước một đến gần, đi đến gần thì dừng lại, chỉ tiếp tục nhìn Tân Hoành bằng ánh mắt vô cùng cay độc.
“Đủ rồi, cút khỏi đây!” Tân Hạo đã không còn kiên nhẫn, sẵn giọng đuổi người, nhưng chán ghét đến độ nhìn cũng không muốn liếc nhìn bà ta lấy một cái. Hạ Noãn Tâm như thể không nghe thấy gì, chỉ hung hăng đối mặt với Tân Hoành.
Tân Hoành mờ mịt, cũng không bận tâm đến ánh mắt cay độc của Hạ Noãn Tâm, hỏi lại: “Cái gì mà tám năm trước?”
“Mày vẫn còn giả ngu à!” Hạ Noãn Tâm bỗng nhiên cao giọng. Nói xong lập tức lao về phía Tân Hoành.
Thẩm Ngôn tiến lên một bước định ngăn bà ta lại, Tân Giác lại giận dữ bước tới giữ chặt Thẩm Ngôn lại, lớn tiếng chất vấn: “Anh vẫn không quên được cô ta đúng không?”
Thẩm Ngôn nhìn cô ta, có miệng mà khó nói, nhíu mày không che giấu được sự phiền chán trên mặt. Đúng lúc này, Hạ Noãn Tâm đã lao đến gần Tân Hoành, con dao giấu trong ống tay áo cũng đâm ra.