Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 318: Tái sinh




Edit: TranGemy

“Dịch Tân, hôm nay anh có đi làm nữa không?” Rất lâu sau đó, cô lên tiếng hỏi anh.

Anh cười nhìn cô, đáp: “Công việc hôm nay xong rồi.”

“Ừm, vậy chúng ta cùng về nhà đi.”

“Được.” Anh nói xong, cô đã tự động tránh khỏi ngực anh, anh ôm cô ra khỏi cửa. Đây là phòng tổng thống trên cùng, Nguyên Tâm vẫn luôn chờ trong phòng khác, thấy hai người ra ngoài thì lập tức bước tới.

Ba người dùng thang máy chuyên dụng đi xuống, Tân Hoành bỗng nghĩ đến một vấn đề: “Đây cũng là chỗ ở của anh à? Ừm, giống như tầng trên cùng khách sạn ở thành phố H ấy.”

Dịch Tân nhìn cô, hơi nheo mắt hỏi lại: “Em nói xem?”

Cô suy nghĩ một chút rồi không chắc chắn lắc đầu. Hầu như anh luôn ở bên cạnh cô, không có khả năng lớn có cái đó… Chỗ ở. Anh thấy dáng vẻ này của cô thì cười: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Có điều, nếu em thích, chúng ta cũng có thể thường xuyên đến đây… Ừm, đổi chỗ.”

Cô nghe thế thì không tự nhiên liếc nhìn Nguyên Thâm đứng trước bọn họ, chỉ thấy dáng người cao lớn của Nguyên Thâm bất động như một bức tượng thần giữ cửa, hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, lúc này cô mới thoáng yên tâm.

Nhưng vẫn không nhịn được, giận tái mặt lườm anh. Thật sự là nói chuyện không có chừng mực thì thôi, còn không nhìn xem có người khác ở đây hay không. Đồi phong bại tục!

Anh nhìn biểu cảm của cô, chỉ cười cũng không để bụng. Chỉ có thể ở bên cạnh cô như vậy, tất nhiên anh sẽ không đối xử với ai khác như vậy, nhưng cái này… Đổi chỗ, cũng chỉ có cô mới nghe hiểu được, mới có thể lý giải được ám chỉ của anh, nghĩ được ra thứ mà anh muốn cô nghĩ đến.

Còn nữa, anh thích vẻ mặt lúc này của cô, cái vẻ mặt mỗi lần cô thầm mắng anh ‘Đồi phong bại tục’, biểu cảm muốn giận mà không giận được, còn tự mình đỏ mặt lo lắng. Đúng là đáng yêu chết đi được! Đáng yêu đến mức anh chỉ muốn túm lấy cô hôn mạnh một cái.

Nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy cô thì cửa thang máy đã mở ra, xuống thẳng bãi để xe. Có điều, vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cục diện trước mắt có phần nằm ngoài dự kiến của anh. Còn Tân Hoành lại hoàn toàn bị dọa sợ.

Ngoài bãi đỗ xe đã có người đang chờ bọn họ, Tân Hạo, còn có cả Thẩm Ngôn. Tân Hoành hoàn toàn không ngờ lại phải đối mặt với Tân Hạo trong tình huống này nên không kịp trở tay.

Thật ra, từ tận đáy lòng, cô sợ nhất là phải nhìn thấy Tân Hạo, bình thường thậm chí chỉ cần nghe thấy tên ông ta đã khiến cô cả kinh. Vốn là con gái ruột, không ngờ lại có một ngày đi đến mức này, khiến cô gặp phải ông ta mà trong lòng chẳng hiểu sao hoảng hốt, sợ hãi lùi bước.

Dịch Tân nheo nheo mắt vẻ nguy hiểm, liếc Nguyên Thâm một cái như có như không. Nguyên Thâm lập tức kinh sợ, vội cúi đầu. Không ngờ Tân Hạo lại xuất hiện ở đây, như vậy ông ta biết cái gì rồi? Biết được đến đâu? ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! Làm sao mà biết được? Biết cái gì và biết đến đâu cũng không quan trọng, quan trọng là… làm sao mà biết?

Chuyện Dịch Tân không muốn người khác biết, gần như chưa từng bị người ta biết được. Nhất định là có cái gì đó không đúng, vậy là do người nào? Nguyên Thâm nghĩ đến đây thì trong lòng thoáng rùng mình, phản xạ có điều kiện khiến thần kinh trở nên căng thẳng.

Tân Hạo lạnh nhạt nhìn về phía Dịch Tân: “Quả nhiên là cậu.”

Dịch Tân nghe thế chỉ cười, lập tức ôm lấy cơ thể cứng ngắc không có khả năng nhúc nhích của Tân Hoành đi ra khỏi thang máy: “Thật không ngờ ở đây còn gặp được Tân tiên sinh.”

Tân Hạo hừ lạnh, người quang minh chính đại không nói lời vòng vo, bây giờ Dịch Tân còn ở đây đóng kịch ông ta, ông ta khinh thường anh. Không ngờ, Tân Hạo còn chưa kịp thể hiện sự khinh bỉ của mình, Dịch Tân đã nói tiếp: “Tôi còn tưởng bây giờ Tân tiên sinh phải đang bận lắm chứ, bận xử lý việc gia đình.”

Đây đúng là một sự thừa nhận mạnh mẽ, đầy tính khiêu khích. Tân Hạo vừa kìm nén phẫn nộ, cuối cùng lại bị kích thích một lần nữa, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt cười cười như có như không của Dịch Tân, còn cả sự lười biếng rõ ràng đó nữa.

Ngược lại, Tân Hạo lại nhìn Tân Hoành ở trong lòng Dịch Tân, ánh mắt thoáng chốc trở nên hung ác: “Tao thật sự không ngờ, có một ngày mày lại trở nên đê tiện như vậy, không từ thủ đoạn đến thế.”

Tân Hoành nhìn ông ta, hai mắt mở lớn, tức đến nghẹt thở. Cô thật sự không ngờ đã đến nước này rồi mà điều đầu tiên Tân Hạo nghĩ đến lại không phải là Hạ Noãn Tâm hèn hạ, dơ bẩn, dâm đãng mà lại đến đây chỉ trích cô. Đúng rồi, đây chính sự phân biệt đối xử đấy!

Giờ khắc này, Tân Hoành bỗng cảm nhận được, dù có một ngày Hạ Noãn Tâm cầm dao đến đâm Tân Hạo, Tân Hạo cũng sẽ không trách cứ bà ta, mà còn chống đỡ đứng đó hung hăng chỉ trích cô, trách cô: Sao mày lại không ngăn cản Hạ Noãn Tâm?!

Đột nhiên Tân Hoành rất muốn cười, mà cô đã thực sự cười, chỉ là có thể đoán được nụ cười ấy lạnh lẽo đến thế nào, cô nhìn Tân Hạo, trả lời một cách mỉa mai: “Lúc tôi không đê tiện, không đến mức không từ thủ đoạn, không phải đã bị ông làm cho gần như không sống được nữa sao?”

Ánh mắt Tân Hạo như một thứ cực độc thối rữa bắn đến mặt tân Hoành. Cô tiếp tục cười nói: “Vậy ông cứ tạm coi như bây giờ tôi đê tiện và không từ thủ đoạn như vậy là do bị bức quá mà trùng sinh đi.”

Tân Hạo thấy dáng vẻ lì lợm bướng bỉnh này của Tân Hoành thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tân Hoành, sao mày lại có thể sa đọa đến mức này?”

“Tôi sa đọa?” Tân Hoành cười lạnh: “Tôi làm gì mà sa đọa? Tôi là người dụ dỗ Hạ Noãn Tâm à, hay là người bày mưu lừa Hạ Noãn Tâm?”

“Mày!” Tân Hạo bị lời lẽ bén nhọn của Tân Hoành động đến vết thương trí mạng, nhất thời tức đến đỏ cả mặt, giận dữ giơ tay lên định đánh Tân Hoành.