Edit: TranGemy
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong màn hình, hơn nữa còn là tiếng đàn ông. Tân Hoành vừa nghe thấy đã không nhịn được muốn cười lần nữa.
Thẩm Ngôn cũng ở đây.
Hạ Noãn Tâm, bà xem, con rể bà cũng ở đây.
Gương mặt Thẩm Ngôn lạnh nhạt đi tới bên cạnh Tân Giác kéo cô ta lại. Mệt mỏi. Tân Giác nhìn anh ta một cái, vẫn cảm thấy bất bình, tức giận đá vào người đàn ông đã không còn nhúc nhích trên mặt đất cái nữa.
“Đủ rồi.” Sắc mặt Thẩm Ngôn sa sầm, cứ thế kéo Tân Giác lôi đi. Sau đó, ‘ầm’ một tiếng, đây là âm thanh cánh cửa bị đóng lại. Trên màn hình bây giờ chỉ còn lại một gương mặt trắng bệch còn đọng nước mắt.
Tân Hoành đoán là Tân Hạo đã rời khỏi đó. Cô biết, vừa rồi ông ta cũng ở đó, hơn nữa cũng nhìn thấy rõ ràng như cô, cho dù ông ta không tiến vào khung hình khiến cô không nhìn thấy, cũng không phát ra bất cứ động tĩnh nào. Như thể, ông ta hoàn toàn không ở đó, hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nhưng Tân Hoành biết, ông ta có ở đó, ông ta nhìn thấy rồi! Cũng nhìn thấy như cô.
Không có gì tốt bằng việc cùng Tân Hạo đứng đó, nhìn thấy dáng vẻ chật vật, dơ bẩn không chịu nổi của Hạ Noãn Tâm, càng thêm sung sướng trong lòng. Cái cảm giác này như thể trong nháy mắt ấy, cô và Tân Hạo đứng cùng một chỗ, Hạ Noãn Tâm mới là kẻ thù chung của bọn họ.
Tuy nhiên, đây chỉ là ảo tưởng từ một phía của Tân Hoành. Hai mươi năm nay cô vẫn ảo tưởng, ảo tưởng cô và mẹ và cha mới là người cùng một phe, Hạ Noãn Tâm mới là kẻ thù chung của bọn họ.
Chỉ là sau này cô tuyệt vọng, rồi cho rằng, ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ ảo tưởng chính là do cô suy nghĩ quá nhiều. Cô có thời gian nghĩ nhiều như vậy, không bằng nên làm gì thì làm. Ví dụ như trốn xa một chút, càng xa càng tốt.
Năm 20 tuổi, Tân Giác hãm hại cô, tuy cô đã hạ quyết tâm trốn xa một chút. Nhưng quả thật đúng vào lúc bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, cô độc, đến mẹ và bà ngoại cũng không còn, cô thật sự đau khổ ư?
Sự thật bày ra trước mắt, cô trốn thế nào cũng không thoát. Sự thật là gì? Sự thật chính là, Tân Hạo và cô không phải cùng một phe, Tân Hạo có người vợ ông ta yêu thương, và đứa con gái yêu của ông ta, ba người bọn họ mới là người một nhà, còn Tân Hoành, một mình cô là kẻ địch của bọn họ.
…
Ai mà ngờ được, thời thế đổi thay, Tân Hạo, ông ta cũng có ngày đứng cùng bên với cô, đúng không? Cho dù, chỉ là giống như, nhưng ít ra, lúc này bọn họ quả thật đứng chung một chỗ, bọn họ cùng nhìn thấy Hạ Noãn Tâm dơ bẩn, kinh tởm và dâm loạn.
Chúng ta… thậm chí còn cùng khóc.
Tuy nhiên, cô nên cười. Cô ngồi trước màn hình, tùy ý xem Hạ Noãn Tâm khóc cho mình xem, vì cô mà biểu diễn, không cười thì có khi nào sẽ làm… bà ta thất vọng không? Xuyên qua màn nước mắt, ánh mắt Tân Hoành nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt cũng không động.
Màn hình bỗng nhiên bị tắt, chớp mắt một cái, hình ảnh đã biến mất. Cô thoáng kinh ngạc. Mặt cô bị người ta dịu dàng xoay lại, sau đó trước mắt cô xuất hiện gương mặt thâm tình quen thuộc. Cho dù đã từng hận, nhưng cuối cùng người nọ vẫn có thể khiến cô khắc cốt ghi tâm. Cô nhìn anh, trong lòng cô như thể cuối cùng cũng có chỗ để dựa vào.
“Không thích à?” Anh dùng tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng hỏi: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! “Bất mãn chỗ nào? Sau này anh để cho bọn họ làm theo ý em.”
Tiếng nói của cô như biến mất, không nói lên lời, chỉ có thể cúi đầu, mạnh mẽ lắc đầu.
“Vậy làm sao thế?” Anh dùng tay nâng đầu cô lên, thở dài: “Xem kịch khóc cũng được, nhưng đây không phải phim truyền hình, không cần khóc.”
Cô nhìn anh, nghiêng người ôm anh thật chặt, nghẹn ngào nói: “Không phải, chỉ là em… Tâm nguyện được hoàn thành rồi.”
“Cho nên vui phát khóc à?”
Cô không trả lời. Vui ư? Cô không biết, rất muốn cười nhưng mà nghĩ mãi vẫn không thấy vui vẻ đâu. Cô chỉ nói với anh: “Muốn khóc, không phải vì buồn lòng, nhưng cũng không thấy vui vẻ, cũng chỉ biết muốn khóc, như một kiểu phản xạ máy móc vậy.”
Anh ôm lấy cô, than khẽ: “Anh cho rằng, em sẽ muốn xem.”
Cô gật đầu: “Ừm, em muốn xem, trước kia nằm mơ cũng muốn. Trước đây, bọn họ tàn nhận nhìn em và mẹ rơi nước mắt, đau khổ, sai đó em nghĩ, nếu thế gian này có công bằng thì sẽ để em thấy bọn họ rơi nước mắt vì đau khổ.”
Cô cười bi thương: “Chỉ là, lúc em mỗi ngày đều cầu nguyện sự công bằng của thượng đế, thượng đế lại không để ý đến em, sau đó, em cứ ở trong sự đau khổ đó mà hoang phí bao mong đợi.”
Cô ôm lấy anh, thở dài: “Dịch Tân, cám ơn anh. Tuy nói ra thì rất mất mặt, nhưng đây chính là sự báo thù mà em đã từng ảo tưởng nhiều lần. Em luôn trốn tránh, không muốn đối mặt không phải vì em độ lượng, mà chính vì em không đủ khả năng để đạt được kết quả em muốn.”
“Cho nên dù có hận thù đến cùng cực, giận giữ và oán thán cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng. Em không cần Hạ Noãn Tâm làm gì, em chỉ cần bà ta khóc trước mặt em, cũng như để cho em cười nhạo, như vậy là đủ rồi, cứ vậy đi. Nhưng em cũng không làm được những thứ này, mà anh lại có thể biết được…”
Cô hít sâu một hơi, quyết định: “Từ nay về sau, Hạ Noãn Tâm sẽ không còn là vướng bận trong lòng em nữa, em muốn hoàn toàn quên đi người này.”
Toàn bộ ân oán và cơn ác mộng cũng như sự không cam lòng, tất cả đều dừng ở đây đi, từ nay về sau, Hạ Noãn Tâm đã nhận được quả báo của bà ta, còn cô chỉ cần chú tâm vào cuộc sống của cô.
Cô nói xong thì ghé vào bên vai anh nằm yên tĩnh, không nói thêm lời nào, chỉ lặng yên ôm lấy anh. Anh cũng không nói gì, chỉ vuốt nhè nhẹ trên lưng cô. Cứ như vậy sao? Làm sao có thể như vậy đã dừng lại? Có điều, chỉ để cho cô nhìn đến đây thôi.