Edit: TranGemy
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, kinh ngạc rồi từ từ cũng bừng tỉnh ngộ. Cô đã nói rồi, sao Dịch Tân có thể là một người dễ nói chuyện như vậy được?
Anh nhìn dáng vẻ của cô, mỉm cười gật đầu: “Thông minh.”
“Việc anh muốn làm đã làm rồi, dù ông ngoại không nói cũng chỉ cần Nghê Tranh không chọc vào anh nữa, anh cũng sẽ không làm gì cô ta. Có điều ông ngoại đã chủ động mở miệng như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm không thu lấy phần nhân tình này được chứ? Nhưng mà thay vì tự anh thu, không bằng để em đến thu. Cho nên, anh từ chối ông. Mà ông nhất định sẽ đến tìm em, em lại… Ừm, nhát gan sợ phiền phức, nhất định sẽ đồng ý với ông. Bởi vậy, thứ ông thiếu nợ là nhân tình của em.” Mắt anh đầy ý cười, gian trá như một con hồ ly.
Cô hung hăng trừng mắt: “Sao không nói sớm với em?”
Anh kéo vai cô tới gần: “Bây giờ biết cũng không muộn, trọng điểm là cái gì anh cũng nghe theo em.”
Cô nhìn anh: “Anh biết rõ là em nói cái gì!”
Anh cười, làm bộ lương thiện, còn bày ra vẻ mặt vô tội: “Oh, chuyện kia à. Cái này không phải anh làm, tất cả đều là Dịch Phong Nghiêu làm, sao anh phải chủ động kéo mình vào chứ? Còn nói với em? Thế khác nào biến mình thành kẻ đồng lõa à?”
Biến mình thành kẻ đồng lõa… Tân Hoành nhìn anh đang bày ra vẻ mặt đúng tình hợp lý, không nhịn được mà co giật khóe miệng. Đúng là người không biết xấu hổ là vô địch.
Cô giật giật khóe miệng, cười mà như không, nhìn anh: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Anh không phải đồng lõa, anh là chủ mưu.”
Anh nhún vai cười.
Cô nhìn anh, lại suy nghĩ một chút, không nhịn được nói: “Dịch Tân, anh không cảm thấy đối xử với cô ta như vậy có phần hơi độc ác sao?”
Anh nghe thế thì cau mày, biểu cảm có vẻ rối rắm, không chắc chắn hỏi: “Thật sự hơi độc ác à?”
Cô gật đầu: “Thật.”
“Oh, vậy lần sau anh sẽ chú ý một chút.” Dịch Tân tỏ ra rất biết nghe lời.
Tân Hoành: “…”
Cô lắc đầu, muốn lập tức quên ngay vấn đề này đi.
Anh nhìn cô, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tân Hoành.”
Cô nhìn anh.
“Thật ra anh cảm thấy, ngoại trừ em ra thì anh đối xử với những người khác vẫn coi là công bằng.”
“Trừ em…” Vẻ mặt Tân Hoành cứng nhắc nhìn anh: “Anh nhất định phải thành thực thế à?”
Anh nho nhã gật đầu: “Anh chỉ muốn để cho em biết, anh sẽ không vô duyên vô cớ độc ác với ai, càng không vô duyên vô cớ làm hại người vô tội. Cho nên, em không cần cảm thấy thiếu tự tin, càng không cần cảm thấy có lỗi với ai. Thứ nhất, em hoàn toàn không biết chuyện, thứ hai, mặc dù là anh làm thì nh cũng có cái lý của anh, không ai dám đến chất vấn anh, càng không nói đến em. Em chỉ cần nhớ kỹ, phải tin tưởng anh, như vậy là đủ rồi.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh, nhìn thấy dưới sự vui vẻ là sự nghiêm túc của anh, cô gật đầu theo bản năng. Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy em thì sao? Sao không thể đối xử với em công bằng một chút?”
Anh nghe thế thì bật cười, hai tay vòng qua hông cô, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Đối với em, em muốn anh công bằng thế nào?”
Tân Hoành: “…”
Trong nháy mắt đó, Tân Hoành cảm thấy tình huống này chẳng khác nào người khác mạnh mẽ cho bạn một đao, sau đó người kia còn hỏi ngược lại bạn với vẻ mặt vô tội: “Bạn muốn tôi làm sao có thể khống chế không làm thịt bạn? Tôi thích nhìn máu tươi của bạn bắn ra như thế đấy.”
Tân Hoành bấn loạn. Kể từ khi gặp phải Dịch Tân, người đàn ông này đã hoàn toàn làm loạn cuộc đời của cô.
Dịch Tân thấy khuôn mặt cứng ngắc của cô, dáng vẻ á khẩu không nói nên lời thì không khỏi than khẽ: “Cho dù em có hận anh chết đi được thì anh cũng không thể bớt yêu em đi chút nào, đứng trước anh, anh cũng không thể khống chế được chính bản thân mình, còn phải công bằng thế nào nữa?”
Trái tim bỗng nhiên mềm đến bất lực, cô ngẩng đầu nhìn anh, cô nghĩ đến ánh sáng trong mắt cô chắc cũng đang run lên.
Cô thở dài: “Biết nói lời ngon tiếng ngọt từ bao giờ thế?”
Anh cười: “Từ lúc nào sao? Có lẽ là từ khi anh biết em sẽ nghe.”
Trong lòng cô đau nhói, không nhịn được hỏi anh: “Dịch Tân, anh có cảm thấy đối với Tân Hoành, anh đã trả giá quá nhiều không? Nếu như sau này anh phát hiện, thì ra em cũng không đáng giá đến thế, anh phải làm thế nào?”
Anh thấy trong mắt cô hiện lên vẻ bi ai, không nhịn được cảm thấy căng thẳng trong lòng, than nhẹ, kéo đầu cô tựa vào ngực mình: “Tân Hoành, em có biết không, trả giá là vì không thể khống chế? Chỉ có thể cho, không thể nhận lại, càng không thể thu hồi.”
Cô ở trong ngực anh gật đầu.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong đôi mắt tất cả đều là sự cưng chiều mà cô không nhìn ra được hết: “Cho nên, em nhất định phải nghiêm túc nhận lấy, nếu không sẽ lãng phí.”
Sẽ lãng phí…
“Cô hơi quýnh quáng hỏi: “Lãng phí vậy phải làm sao?”
“Không thể làm gì, chẳng qua là trong lòng sẽ cảm thấy đáng tiếc thôi. Nhưng cho dù đáng tiếc cũng vẫn trả giá nhiều hơn, bởi vì muốn bù đắp lại tất cả những gì em đã lãng phí.”
Cô ngẩng đầu lên từ ngực anh, nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng em rất ngốc, không thông minh như anh, nếu như anh trả giá nhưng em không biết, sau đó không nhận ra, cứ thế lãng phí thì phải làm sao?”
Anh hơi ngẩn ra.
Cô lại chủ động ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Cho nên, nếu như sau này em không phát hiện ra, anh nhớ kỹ phải nhắc nhở em. Em không phải cố ý, chỉ cần anh nhắc nhở thì em sẽ biết. Như vậy, có được không?”
Có gì đó nhẹ nhàng dịu dàng chạm vào trái tim, không nặng không nhẹ như gãi ngứa, vốn dĩ không để ý nhưng lại vì hơi thở kia mà khiến anh mê luyến, thậm chí không thể tự kiềm chế được mà ôm chặt lấy cô.
Có cô ở đây, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp. Bất luận là vui vẻ hay đau lòng, cho dù anh chọc cho anh trăn trở hay khiến cho anh hài lòng, chỉ cần cô ở đây, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Đối mặt với cô hoàn toàn không có công bằng, chỉ có thể như thể gặp ma vậy, không thể ngừng cho cô, cho cô hết thảy những thứ anh có thể cho cô.