Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 30: Cái gọi là phu diễn 1




Anh rời đi, cũng không trả lời. Cô nằm ở trên giường, cố gắng nói với chính mình, cô hỏi như vậy, không phải tính toán anh đi cùng cô. Cùng nhau đi, cùng nhau xuất hiện ở trong mắt mọi người, có lẽ về sau cô cũng không thể làm chuyện tương tự, ngay cả khách mời cũng không được. Dịch Tân có thân phận đặc biệt, cho dù là xuất phát từ an toàn hay là cái gì khác, bọn họ không thích hợp một mình xuất hiện ở bên ngoài. Cho nên, anh không để ý tới cô, cô không chỉ không sao, ngược lại nên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ừm, đúng là như vậy, cô chỉ là nói với anh một tiếng, nói cho anh chuyện là như vậy, không phải thật sự muốn dẫn anh ra ngoài! Cô mới không cần a! Anh cự tuyệt xuất hiện cùng cô trong vòng luẩn quẩn của cô, cô một chút cũng không để ý! Nhưng, trong lòng nhịn không được vẫn đau nhói như cũ, xông lên mắt. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót nóng đến khó chịu, không nhịn được khó chịu, đột nhiên đứng dậy, chạy vào phòng tắm. Ào ào xôn xao, tiếng nước, liền làm thế giới hiện tại của cô; dần dần tràn ngập hơi nước, cả người trim trong hơi nước, chỗ ướt át nơi ánh mắt kia rốt cuộc cũng rơi xuống rồi. Tiếng nước rất lớn, cho nên cô cũng không nghe được âm thanh trong phòng ngủ. Là Dịch Tân quay lại. Từ trước tới nay anh hành sự quả quyết, gần như không có thay đổi quyết định. . . Nhưng lúc này, anh đã quay trở lại. Đẩy cửa ra, cô không có ở trên giường, liếc nhìn phòng tắm, ánh mắt anh tối sầm lại, không có dừng lại, mở cửa rời đi.

Hôn lễ của Điền Tĩnh được cử hành tại một nhà hàng quốc tế, chú rể, nghe nói là nhân viên quản lý cấp cao của xí nghiệp Khóa Quốc. Bạn bè hai bên, đều là người có máu mặt. Về chú rể, Điền Tĩnh cũng không nói nhiều với cô. Tân Hoành nghĩ, có lẽ tuy hợp tác hai năm, tóm lại cũng không phải quan hệ quen thân. Hai người cũng muốn giữ lại một chút, ví dụ như cô cũng không nói việc nhà cho Điền Tĩnh vậy. Lúc Tân Hoành một mình đi đến, gặp được Nghê Sênh mặc bộ lễ phục màu sâm banh kéo một người đàn ông coi như anh tuấn. Nghê Sênh thấy cô, trong mắt liền hiện lên cái gì đó, không giống oán giận lúc ban đầu, cũng không giống với ôn hòa khi nhìn Tân Giác, mà cô hoàn toàn không hiểu. . .Không cam lòng. Đúng, là không cam lòng. Tân Hoành xem như là người mẫn cảm, lập tức cảm thấy ánh mắt Nghê Sênh nhìn cô, bên trong tựa như không cam lòng, giống như cô lấy mất cái gì nên thuộc về cô ta . . . Tân Hoành không hiểu, trên mặt cũng cười khẽ, chào hỏi, “Nghê Sênh.”

Phản ứng của Nghê Sênh lại ngoài dự kiến của cô, chỉ hừ lạnh với cô, “Sao thế? Chồng cô không tới cùng sao? Vẫn lại vì người đàn ông kia chỉ lừa gạt cô, không muốn xuất hiện cùng cô?”

Tân Hoành nghe xong trong lòng cả kinh, lập tức phản ứng lại. Đúng vậy a, tại sao cô lại xem nhẹ tiếng tăm của Dịch Tân a? Anh mang cô tham dự tiệc sinh nhật Phong Dương, chính là mang danh phận của cô, công bố ra bên ngoài. . . Cũng quả thật rất nhanh! Nghê Sênh nhất định đã biết rồi. Hơn nữa biết cực kỳ cụ thể. . .Tân Hoành nghĩ tới đây, trong lòng thấy hơi đắng. Thật không hiểu Nghê Sênh có thân phận như thế nào, luôn luôn có thể nói được quan hệ giữa cô và anh cụ thể như vậy, từ lúc đầu bao nuôi, đến lúc này là phu diễn (làm cho có nệ). . .