Edit: TranGemy
Trên thế gian này có biết bao nhiêu người, đủ các màu da, ở khắp mọi nơi, nhưng có ai lại gặp phải loại chuyện này như cô không?
Một ngày kia, trên đường về nhà như bình thường, đang nói chuyện tâm tình với chồng qua điện thoại thì bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một người phụ nữ chặn xe của bạn, sau đó nói với bạn rằng: “Con à, mẹ là mẹ ruột của con đây!”
Ngay sau đó, còn đưa cho bạn tờ báo cáo giám định DNA cùng với vẻ mặt “Con gái, tự con xem đi”…
Trong cuộc đời mình, hai người mà cô thân thiết nhất chính là mẹ và bà ngoại. Bây giờ, ý tứ của người phụ nữ xa lạ kia chẳng khác nào muốn nói với cô rằng: “Họ chẳng phải người nào của con cả, người thân của con chỉ có mẹ thôi.”
…
Tân Hoành hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay hết sức.
Nếu như không phải cái người đột nhiên xuất hiện này… Ai cơ? Trương Tiểu Thúy! Đúng rồi, nếu như không phải thân phận Trương Tiểu Thúy này có chút đặc biệt, nhất định lúc này cô sẽ đánh cho bà ta một cái!
Lời này của Trương Tiểu Thúy nói ra, chẳng khác nào phủ nhận thân phận của Du Tiểu Nghi và Du Thận Khanh. Hai người ấy là sự tồn tại như thể thần thánh không thể xâm phạm trong lòng Tân Hoành. Trước đây, cho dù là Tân Hạo chỉ cần nói một lời không phải với họ, Tân Hoành cũng sẽ không để yên!
Bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ khó hiểu như vậy!
Quan trọng hơn, đó còn là người mà trong lòng cô đã sớm cảm thấy khinh thường và chán ghét…
Thực ra Tân Hoành cũng có xem phim truyền hình trên ti vi, nhưng bộ phim kịch tính nhất cô từng xem cũng chỉ đến mức: một ngày ở trên đường, nữ chính gặp một người phụ nữ, sau đó hai người đều thấy đối phương không vừa mắt, vô cùng chán ghét lẫn nhau, hừ lạnh một tiếng, một người hướng đông, một người hướng tây, cả đời này cũng không cần hẹn gặp lại. Không ngờ rằng, lần thứ hai gặp mặt đã biến thành quan hệ mẹ chồng nàng dâu…
Sau đó sẽ liên tục xảy ra những cuộc đụng độ dở khóc dở cười…
Có điều, cô chưa từng thấy loại kịch tính nào kiểu sau khi chán ghét nhau, gặp lại thì biến thành mẹ ruột…
Mẹ ruột ư, thật hay giả vậy!!!
Mẹ ruột là thế nào? Mẹ ruột là người dù bạn không thích cũng không muốn thừa nhận vẫn phải âm thầm chấp nhận, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ sau đó cả đời này phải gọi đối phương một tiếng: "Mẹ!"
So sánh với nhau thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó còn tốt đẹp hơn nhiều!
Suy luận một chút thử xem, quan hệ mẹ chồng nàng dâu ấy mà… Bạn không thích người ta, bạn có thể tùy tiện lên diễn đàn mở một cuộc thảo luận, sau khi xả hết những bức xúc ra còn có thể nhận được những bày tỏ kiểu: "Chủ thớt, bạn không hề cô đơn" hay là "Chủ thớt, bình tĩnh một chút", cùng lắm cũng sẽ nhận được mấy câu "Thương thương chủ thớt"…
Nhưng mà nếu là mẹ ruột, bạn tùy tiện kêu ca trên diễn đàn, không cần biết là bao nhiêu bài đăng, chỉ cần bạn có can đảm bày tỏ: "Tôi không thích mẹ ruột của tôi", ngay lập tức phía dưới sẽ có một đám người mắng chửi: "Chủ thớt, lương tâm bạn bị chó tha mất rồi à?", "Sao chủ thớt không đi chết luôn đi?"…
Dĩ nhiên, những điều này đều là những thứ Tân Hoành tưởng tượng ra, nhưng cô tin rằng, những lời lẽ mắng chửi của cư dân mạng chỉ có thể độc ác hơn gấp trăm lần mà thôi.
Tân Hoành cảm thấy, trận sấm chớp này mới thực sự đánh cho cô không còn đường sống nào.
Mẹ ruột…
Không giống như mua đồ trong siêu thị, không thích thì có thể không mua, cho dù có lỡ mua rồi cũng có thể trả hàng lại, coi như vạn bất đắc dĩ có không trả lại được thì dứt khoát nhắm mắt làm ngơ cũng coi như xong…
Nhưng mà mẹ ruột…
Người vừa thấy mặt đã thấy không ưa, chí số chán ghét chỉ có tăng không có giảm, cuối cùng lại biến thành mẹ ruột!
Người phụ nữ dùng một lời đã phủ nhận thân phận Du Tiểu Nghi và Du Thận Khanh, cô nghĩ cả đời này cô cũng sẽ không yêu thích nổi!
Bắt cô làm sao chấp nhận nổi người mẹ này?
Tân Hoành không nhịn được nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên, cô ấy lại chỉ yên lặng cúi đầu.
Tân Hoành chợt nhớ tới tình cảnh hiện tại của Lạc Tiểu Xuyên, bị người "mẹ ruột" trước mặt này ép cho mất việc hết lần này đến lần khác, không những vậy còn phải mang tiếng xấu…
Nhưng Trương Tiểu Thúy không biết được suy nghĩ trong lòng của Tân Hoành, thấy Tân Hoành nhìn Lạc Tiểu Xuyên còn cho là Tân Hoành muốn nghe Lạc Tiểu Xuyên nói, vội lên tiếng: ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ "Tiểu Xuyên lớn hơn con bốn tuổi, là chị của con."
Tân Hoành không nhìn Trương Tiểu Thúy, chỉ bình tĩnh hỏi Lạc Tiểu Xuyên: "Cô thật sự là chị tôi?"
Biểu cảm trên mặt Lạc Tiểu Xuyên hết sức lúng túng nhìn cô: "Thật không ngờ phải không?"
Tân Hoành bật cười: "Lúc nào thì phát hiện ra? Khi tới nhà họ Dịch chăm sóc tôi hay là trước đó, hay sau này mới biết?"
Lạc Tiểu Xuyên cười khổ: "Trước đó."
"Cho nên, việc cô vào nhà họ Dịch là đã có mục đích từ trước rồi?"
Lạc Tiểu Xuyên ngần ngại gật đầu.
Bấy giờ Tân Hoành mới nhàn nhạt nhìn về phía Trương Tiểu Thúy.
Trong lòng Trương Tiểu Thúy hết sức vui vẻ, mở lớn mắt nhìn cô mong chờ.
Tân Hoành lại bất ngờ nói: "Dẫn tôi đi gặp Hạ Noãn Tâm."
Trương Tiểu Thúy nghe thế thì sắc mặt khẽ biến, trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc.
Lạc Tiểu Xuyên cũng không tin được nhìn sang, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Có vẻ tình huống không giống như bọn họ tính toán, diễn biến hết sức bất ngờ. Lạc Tiểu Xuyên và Trương Tiểu Thúy đã có chuẩn bị mà đến, lúc này lại bị một câu nói của Tân Hoành làm cho không phản ứng kịp.
Tân Hoành chỉ nhìn bọn họ, trong mắt là vẻ cười nhạo nhàn nhạt: "Thế nào? Không phải Hạ Noãn Tâm à?"
"Không phải…" Trương Tiểu Thúy ngập ngừng nói, hàm ý phủ nhận.
Tân Hoành cười cười lắc đầu: "Nếu vậy, là Tân Giác?"
Trương Tiểu Thúy á khẩu không trả lời được.
Tân Hoành khẽ híp mắt nhìn vẻ cứng ngắc trên mặt bà ta, cười lạnh: "Xem ra bà biết Hạ Noãn Tâm, cũng biết Tân Giác. Nếu vậy thì tốt nhất là bây giờ dẫn tôi đi gặp bọn họ."
Lạc Tiểu Xuyên nhìn Trương Tiểu Thúy mấy giây, rồi lại nhìn Tân Hoành.
"Không thừa nhận à? Tôi cho rằng mẹ ruột thì sẽ không lừa tôi chứ. Ít nhất từ trước tới nay, Du Tiểu Nghi chưa từng nói dối tôi." Tân Hoành cười lạnh: "Gặp mặt ở siêu thị cũng không phải tình cờ đúng không? Lúc nhìn tôi, ánh mắt của bà cũng không bình thường. Nhất là, bà làm sao bà biết được hành tung của tôi, bao gồm cả hôm nay. Còn nữa, nếu không có Hạ Noãn Tâm, bà lấy đâu ra cái báo cáo này. Thứ nhất, bà không thể lấy được mẫu xét nghiệm của tôi, thứ hai…"
Tân Hoành thờ ơ nhìn ngày ghi trên báo cáo: "Mười năm trước… Cứ cho là bà lấy được máu của tôi đi, có Tân Hạo ở đó, cả thành phố A cũng sẽ không có bệnh viện nào đồng ý làm xét nghiệm cho bà!"