Edit: TranGemy
Nhưng Dịch Tân lại không nhận cuộc gọi ngay, mà cứ để chuông kêu, không nặng không nhẹ nhìn Nghê Tranh phía trước, cảnh cáo một lần cuối: “Ân oán của tôi và cô, đến đây là chấm dứt. Cô không cần đi gây sự với cô ấy, còn muốn ra tay… Nếu thông minh hơn một chút, cô cũng biết, cô không động được vào tôi đâu.”
Cả người Nghê Tranh đã sớm chết lặng, chỉ biết cười thê thảm.
Dịch Tân nói xong thì liếc mắt nhìn vẻ mặt xám như tro của Yến Thanh, nói với Nghê Tranh: “Thật ra thì cô cũng nên cảm ơn tôi, ít nhất, tôi đã giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn nhất. Tên kia, không phải là cô không cần cậu ta sao? Bây giờ cậu ta cũng chẳng cần cô nữa.”
Dịch Tân nói rồi cười tươi rói, cầm điện thoại rời đi.
Giơ điện thoại lên, tất cả dáng vẻ tàn khốc lạnh lùng lập tức biến mất, giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Sao vậy, nhớ anh rồi à?”
Tân Hoành quẫn bách: “Nhất định phải nhớ anh mới có thể gọi điện thoại cho anh à?”
Khóe môi Dịch Tân cong lên, không biết xấu hổ đáp: “Nhất định.”
Tân Hoành: “…”
“Cho nên, nhớ anh chứ?”
Đầu Tân Hoành nổi vạch đen: “Không có.”
“À.” Dịch Tân từ tốn: “Vậy anh cúp máy.”
“Cúp thì cúp!” Tân Hoành nghiến răng tức giận.
“Ừ, vậy hẹn gặp lại.” Dịch Tân khẽ cười, nói xong thì quả thật bỏ điện thoại xuống.
Tân Hoành chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại một hồi tạp âm, trong lòng quýnh lên, vội gọi anh: “Ấy, đừng!”
Cô vừa gọi xong, lại nghe thấy một tràng tạp âm nữa, rồi bên tai vang lên tiếng cười lười biếng với hàm ý chọc ghẹo của anh: “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Tân Hoành cắn chặt răng: “Em… Nhớ anh.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng nói âm hiểm, nghe ra càng giống với ý tứ: “Em muốn giết anh.”
Dịch Tân nghe thế thì cười rất hài lòng: “Ừ, anh biết rồi.”
Tân Hoành: “…”
Ai ngờ anh lại bất ngờ nói thêm: “Vậy nhớ anh thì hôn anh một cái qua điện thoại đi.”
Tân Hoành: “…”
“Hôn chưa? Sao anh không nghe thấy gì nhỉ, to hơn chút xem nào.”
Tân Hoành bóp trán, nói qua kẽ răng: “Dịch Tân, anh nhất định phải khiến em đập vỡ điện thoại mới được à?”
Cô không nhìn thấy ở bên này, anh đang cười rất cưng chiều: “Vậy để về nhà lại hôn nhé.”
Tân Hoành: “…”
Tân Hoành nắm chặt tay hết sức có thể, cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, chuyện của cô còn chưa nói xong, nhất định không được để người này khiêu khích đến mất lý trí được.
Cô hít sâu một hơi: “Ông ngoại đi về rồi.”
Dịch Tân nghe xong, ánh mắt hờ hững hỏi: “Sau đó?”
“Sau đó, em đi tiễn ông về.”
“Cho nên ý của em là, em thật sự chạy loạn khắp nơi với cái chân què rồi à?”
Tân Hoành bị anh chặn họng, chân què…
Hình như là vậy, cũng không làm gì sai lắm… Nhưng mà…
Tân Hoành nhắm chặt mắt, ổn định lại cảm xúc: "Cái đó, thật xin lỗi. Anh cũng biết, làm chuyện lấy lòng như vậy, em cũng không dễ dàng gì…"
Dịch Tân hừ một tiếng: "Cho nên, cũng không cần để tâm đến lời anh nói?"
Tân Hoành lau mồ hôi lạnh, cuống quýt nhẹ giọng dỗ anh: "Em nào có không để tâm đến lời anh chứ, anh còn không biết sao?"
Dịch Tân hừ hừ: "Để tâm? Đúng là anh không biết đấy."
Tân Hoành: "…"
"Tim của em ở trong người em, anh lại không thể thấy được, ai mà biết được có phải em chỉ đang dỗ anh thôi không?"
Anh rõ ràng là đang ăn vạ, Tân Hoành bị kích đến nắm chặt bàn tay, khịt mũi: "Vậy ít nhất cũng ở trên người em rồi!"
Dịch Tân: "…"
Lúc này Tân Hoành mới nhận ra mình đã nói cái gì, mặt không khỏi đỏ bừng.
Dịch Tân cười khẽ: "Trên người? Ừ, lúc này không có."
Tân Hoành giật giật khóe môi: "Anh có thể đừng hạ lưu như vậy được không"
"Ở trên người em, lời này là anh nói à?"
Tân Hoành: "…"
Dịch Tân thấy đã gần đến công ty, cũng không tiếp tục trêu cô nữa: "Ừm, anh biết rồi, ở trên người, cũng như ở trong lòng, lần này hài lòng rồi chứ?"
Tân Hoành lắc đầu nguầy nguậy, buộc mình phải tỉnh táo, nói tiếp chuyện chính sự: "Trước khi ông ngoại trở về, em đã đồng ý với ông một chuyện, em cảm thấy cần phải nói lại với anh."
"Anh có thể nói rằng em không cần nói với anh không?"
Tân Hoành từ chối thẳng thừng: "Không thể."
"Vậy anh có thể không nghe không?"
"…Không được."
Dịch Tân: "…"
"Bởi vì có liên quan đến anh."
"Có liên quan đến anh? Nói chính xác phải…?"
Tân Hoành cười cười: "Chính xác mà nói là vâng, vậy sẽ là chuyện của anh…"
Dịch Tân cười: "Thế à… Vậy được, em nói đi, để anh nghe chút xem nào."
Tân Hoành cầm điện thoại, cười cười lộ vẻ lấy lòng, vừa muốn mở miệng nói thì xe đột nhiên phanh gấp: "Két."
Ngay lập tức cả người cô lao về phía trước, điện thoại không cầm chắc nên bị rơi xuống sàn.
Dịch Tân nghe thấy trong điện thoại một loạt tiếng động, ngay sau đó hình như còn nghe thấy tiếng tài xế kinh hoàng gấp gáp hỏi: "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Trái tim anh thịch một cái, bởi vì gấp gáp mà giọng nói không kìm chế được nâng cao lên, có giận dữ, lại có chút hung ác: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một hồi tạp âm nữa, Tân Hoành cầm điện thoại lên một lần nữa, lên tiếng trấn an anh: "Không có chuyện gì đâu."
Được nghe thấy tiếng cô, trái tim mới vừa rồi còn đập loạn của Dịch Tân cũng thoáng dịu đi một chút. Vẫn chưa thật sự yên lòng, anh nghiến răng rít lên: "Đưa điện thoại cho lái xe, để cho cậu ta nói chuyện với anh!"
Tân Hoành quẫn bách: "Em thật sự không sao, mới vừa rồi trên đường có vật cản nên phải dừng lại một chút…"
Tân Hoành nói xong còn nhìn ra ngoài xe, thấy người đứng chặn trước đầu xe thì khẽ chau mày lại.
Tân Hoành thoáng im lặng rồi nói với Dịch Tân: "Em thấy một người, em cúp máy trước, lát nữa lại gọi cho anh nhé. Anh yên tâm đi, em thật sự không có chuyện gì, em còn đang chờ sinh bảo bối cho anh nữa đấy."
Dịch Tân vốn dĩ đang không vui, lại nghe thấy cô thuận miệng nói "Em còn đang chờ sinh bảo bối cho anh nữa đấy" thì trong lòng mềm xuống, không nói gì nữa chỉ nhẹ giọng đáp "Ừ", coi như đồng ý.
Tân Hoành cất điện thoại rồi xuống xe, đi về phía người vừa lao ra chặn trước đầu xe.